Quý Ngôn nhìn người đàn ông đang chắn trước mặt mình, vừa định phì hơi thể hiện sự bất mãn thì giây tiếp theo, ánh mắt hắn đã bị một tia sáng nhỏ nơi đầu ngón tay anh thu hút.
Giống như một tinh linh, vầng sáng trắng lấp lánh nhảy múa nơi đầu ngón tay, liên tục biến hóa thành đủ hình dạng.
"Chíp?"
Cái gì vậy?
Thứ này đối với Quý Ngôn mà nói có sức hấp dẫn chẳng kém gì cây gậy trêu mèo đối với mèo.
Hắn gần như không chút do dự vươn móng vuốt định chộp lấy nó, muốn ấn nó xuống dưới lớp thịt mềm ở lòng bàn chân mình.
Thế nhưng vừa mới vươn vuốt ra, đốm sáng đó liền nhảy lên cổ tay Cố Vu Mạc.
"Chíp!!"
Trong đồng tử Quý Ngôn ánh lên sự phấn khích của một kẻ săn mồi, chiếc đuôi hạ thấp xuống, thân hình căng lên vào trạng thái rình mồi.
Một… hai… ba…
Vầng sáng ấy còn biết "câu mèo" hơn cả chủ nhân của nó, ngay lúc hắn phóng người lao tới thì nó đã nhanh chóng chuyển sang một vị trí khác, lại còn chỉ lượn lờ gần bên như trêu tức, tạo cảm giác rất dễ bắt được.
Cơ thể Cố Vu Mạc bắt đầu cứng đờ, như một con sen bất ngờ được mèo đại gia ưu ái, không dám cử động quá mạnh.
Móng vuốt nhọn hoắt của Quý Ngôn đã lộ ra, nhưng hắn không làm xước được da anh, thậm chí chẳng để lại vệt trắng nào.
Cố Vu Mạc cũng không ngăn cản, cứ thế để mặc hắn nghịch ngợm trên người mình một lúc.
Thở hổn hển mà vẫn không bắt được luồng sáng kia, Quý Ngôn suýt nữa đã thả làn khói đen ra ngoài. May mà lý trí đã kịp thời ngăn lại vào giây phút cuối cùng.
Tiềm thức nói với hắn rằng, hắn chưa thể bộc lộ toàn bộ sức mạnh của mình trước mặt con người.
Nếu làm vậy có lẽ sẽ khiến bản thân rơi vào thế bị động.
Quý Ngôn lại nhớ đến đám lính đánh thuê từng tuyên bố muốn gϊếŧ hắn, cái đuôi khẽ vung lên đầy khó chịu.
Cố Vu Mạc tưởng hắn tức giận vì không bắt được ánh sáng nên chủ động đưa vầng sáng trắng ấy lên lòng bàn tay, đưa về phía hắn.
Quý Ngôn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cúi đầu, "ngoạm!" một cái, nhanh đến mức tạo cả tàn ảnh.
Đáng tiếc là vẫn cắn vào không khí.
Cố Vu Mạc hoàn toàn tin rằng nếu mình thu năng lực chậm một giây thôi, e rằng đốm sáng ngưng tụ này đã bị hắn ăn mất rồi.
Anh xoa đầu Quý Ngôn, nhẹ giọng nói: "Cái này không được ăn bừa."
Quý Ngôn tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng hắn rõ ràng đã ngửi thấy mùi rất thơm mà…
Vậy mà tên nhân loại ngốc này lại không cho hắn ăn.
Nhất định là vì không nỡ xa mình!
Tôi ghét anh!
Cố Vu Mạc nhìn cục bông lông nhỏ đột nhiên tức giận cắn lấy khe ngón tay cái của mình, không nhịn được lại xoa xoa cái đầu tròn tròn trông rất đáng yêu ấy, cứ thế để hắn cắn mình rồi đứng dậy.
Quý Ngôn lập tức bị nhấc bổng khỏi mặt đất, đôi chân ngắn lủng lẳng đung đưa giữa không trung.
Hắn vừa buông miệng ra liền bị anh dùng một tay đỡ lấy.
Cố Vu Mạc dùng tay còn lại tụ năng tạo thành luồng ánh sáng trắng, rồi ném xuống sông.
Giây tiếp theo, luồng sáng ấy biến ảo thành hình dáng một con cá, mơ hồ bơi lội trong dòng nước.
Nó bơi qua mấy con vật ô nhiễm nhưng không gặp phải phản ứng gì. Thế nhưng khi đi ngang một con cá chình đột biến, ánh sáng liền kéo dài và hóa thành một vòng sáng, chụp lấy nó trong nháy mắt.
Loài cá chình sau khi bị ô nhiễm thì bề mặt trở nên nhớt nhát và mang độc tố cực mạnh, vừa khó bắt vừa khó ăn, nên dù mức ô nhiễm thấp, khả năng công kích không cao, vẫn hiếm khi có vật ô nhiễm nào muốn ăn nó.
Những vật ô nhiễm cấp thấp, không có thực lực như vậy, thường chỉ còn cách dùng các phương thức kỳ quặc để khiến bản thân trở nên "khó nuốt trôi".
Nhưng con người thì lại khác, từ thời kỳ trước tận thế, thực đơn của loài người đã phong phú đến mức khó tin. Những thứ ăn được, không ăn được, họ cũng đều nghĩ mọi cách để biến thành món ăn.
Truyền thống "ưu việt" ấy, cho đến tận năm thứ hai mươi lăm của tận thế vẫn được gìn giữ và phát huy.