Làm Sao Nuôi Dưỡng Một Con Hung Thú Diệt Thế

Chương 27

Nếu trước đó từng có lính đánh thuê nhặt được hắn, vậy thì hoàn toàn có thể giải thích vì sao hắn lại có thể sống một mình gần khu vực vực sâu như vậy.

Không chỉ đơn giản là vận may, mà còn từng được che chở.

Chỉ là có lẽ tên lính đánh thuê kia lo sợ bị căn cứ trừng phạt nên không mang theo hắn trở về.

Cũng có thể sinh vật nhỏ này chỉ từng nhận được ân huệ ngắn ngủi từ con người, rồi ngây thơ cho rằng tất cả nhân loại đều là người tốt.

Điều đó cũng lý giải được vì sao hắn lại nhanh chóng chấp nhận anh đến vậy.

Xét trên phương diện một vật ô nhiễm, hắn thật sự quá thiếu tính công kích.

Ngay cả bầy heo thịt được căn cứ nuôi dưỡng kia, thỉnh thoảng còn tấn công người chăm sóc.

Đã từng có không ít vụ tai nạn thương tâm xảy ra.

Nhưng chắc chắn điều này cũng có liên quan đến độ ô nhiễm cực thấp của hắn.

Rất hợp lý thôi, anh không phải là người đầu tiên của hắn, nhưng sẽ là người cuối cùng. Chỉ cần hắn tiếp tục duy trì mức độ ô nhiễm thấp, anh sẽ nuôi dưỡng hắn như lời đã hứa.

Sau khi thông suốt mọi chuyện, Cố Vu Mạc tiện tay treo chiếc chăn lên một nhành cây nhô ra bên cạnh để phơi, rồi ngồi xuống, đưa tay về phía hắn.

Quý Ngôn không hề biết những nghi ngờ liên quan đến sự xuất hiện của hắn đã bị Cố Vu Mạc tự lý giải hết trong lòng. Hắn nghiêng đầu, nhìn bàn tay mà người đàn ông đưa ra, trong mắt thoáng vẻ nghi hoặc.

Mặc dù hắn không thích bị loài người ôm lấy, nhưng lại không kìm được sự tò mò đối với chủng tộc kỳ lạ này.

Thế là hắn tạm thời quên luôn chuyện người này đã cướp mất chăn nhỏ của mình, nhẹ nhàng tiến lại gần, cái mũi nhỏ hồng hồng hít hít trên tay anh.

Con non luôn có cách riêng để khám phá thế giới, nên sau khi ngửi ngửi mùi hương lạnh lẽo ấy một lúc, hắn cúi đầu xuống.

Trong khoảnh khắc bàn tay bị một làn ẩm ướt liếʍ qua, ánh mắt đỏ như giếng cổ không gợn sóng của Cố Vu Mạc khẽ lay động.

Bị... liếʍ rồi.

Chiếc lưỡi nhỏ có mang theo gai ngược, nhưng với anh mà nói thì gần như không cảm nhận được gì.

Vị mặn.

Không ngon.

Quý Ngôn chỉ liếʍ một cái rồi lập tức quay đầu sang một bên với vẻ ghét bỏ.

Đến khi hắn vẫy vẫy cái đuôi bỏ đi, Cố Vu Mạc vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay ra, nhìn kỹ thì có hơi cứng đờ.

Không một con người nào có thể giữ được bình tĩnh sau khi bị một sinh vật lông xù chủ động thân thiết như vậy.

Xác nhận hắn không còn hứng thú với bàn tay mình nữa, Cố Vu Mạc mới thu tay về.

Quý Ngôn ngẩng đầu lên, lại tiếp tục ngắm nhìn bầu trời phía ngoài vực sâu.

Khác với những gì hắn từng thấy trong mơ.

Không phải màu xanh, cũng không có mây trắng.

Bầu trời xám xịt, lúc nào cũng như sắp sụp đổ xuống, nghiêng ngả bao trùm lấy tất cả. Không nhìn thấy mặt trời, nhưng vẫn có ánh sáng le lói.

Mặc dù vừa nãy đã để ý rồi, nhưng giờ nhìn kỹ lại, hắn vẫn không khỏi thất vọng đến mức đôi tai cụp xuống.

Sao lại không vui thế?

Lần này Cố Vu Mạc nhìn ra rồi, anh cho rằng tên nhóc này lại đói bụng, nên suy nghĩ một lúc rồi dẫn hắn quay lại bờ suối vừa nãy.

Dòng suối chảy khá xiết, khi Quý Ngôn lại vươn móng vuốt ra chạm thử mặt nước lần nữa thì bị Cố Vu Mạc ngăn lại.

Anh hoàn toàn không nghi ngờ gì về khả năng tên nhóc này sẽ bị dòng nước cuốn đi trong lúc anh đang bắt cá.

Một sinh vật nhỏ xíu thế này, nếu rơi xuống đó thì chắc chắn sẽ không thể tìm lại được nữa.

Mặc dù chỉ là một con suối nhỏ, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa không ít vật ô nhiễm đáng sợ.