Năng lượng của mẫu trùng quá lớn, sương đen không thể nuốt chửng nó ngay lập tức, tạo cơ hội cho nó phản kích về phía Quý Ngôn.
"Chíp!"
Một tiếng kêu non nớt vang lên, nhưng lần này, thay vì sự vui vẻ hay tò mò như thường ngày, âm thanh ấy lại tràn đầy nỗi đau bất ngờ.
Lớp lông bị dính chất nhầy lập tức bị ăn mòn, thậm chí còn khủng khϊếp hơn cả khi chạm vào axit sunfuric đậm đặc. Bộ lông sáng bóng ngay lập tức cháy đen, quăn lại rồi rụng sạch, để lộ làn da non mềm bên dưới.
"Chíp..."
Giọng của sinh vật nhỏ bé lông xù vì đau đớn đột ngột mà trở nên yếu ớt.
Điều đáng sợ hơn nữa là chất nhầy kia có độc tố cực mạnh, độc tố thần kinh thấm qua lớp lông, xâm nhập vào cơ thể hắn, nhanh chóng hòa lẫn vào dòng máu, lan ra khắp toàn thân.
Tứ chi đau nhức, tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, nội tạng thì như bị ai đó đấm đá liên hồi.
Hắn lăn lộn trên mặt đất hai vòng vì đau đớn, một nửa số lông trên người đã bị rụng hoặc ăn mòn. Nhìn hắn lúc này chẳng khác gì vừa bị lôi ra từ đống tro tàn, phần da thịt non nớt không còn lớp lông che chở cọ xát với nền cát, để lại những vết xước đỏ ửng. Nhưng so với cơn đau kịch liệt trong cơ thể, những vết thương ngoài da này chẳng đáng là gì.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự đáng sợ của sinh vật ô nhiễm mang độc tố.
Mà cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao không có bất kỳ sinh vật ô nhiễm nào khác dám bén mảng đến gần nơi này.
Ở đáy vực sâu, bất kỳ sinh vật nào có thể chiếm lĩnh một vùng đất đều sở hữu thứ vũ khí gϊếŧ chóc của riêng mình.
Quý Ngôn dường như đã chìm vào một giấc mơ.
Hắn nằm giữa một không gian hỗn độn và hư vô, xung quanh như có tiếng nước chảy, nhưng thực ra lại không có nước.
Từ đâu đó có một luồng ánh sáng vô hình chiếu xuống, dù nhắm mắt nhưng qua lớp mí mắt mỏng manh, hắn vẫn có thể nhìn thấy sắc đỏ bao trùm.
Giọng nói đã biến mất từ sau khi hắn thức tỉnh dị năng giờ lại khẽ vang lên bên tai.
Thúc giục hắn mở mắt ra nhìn thế giới này.
Nhưng thế giới này chẳng phải chỉ là một mảnh hoang tàn thôi sao…
Có gì đáng để nhìn chứ?
Ngay cả trong mơ, độc tố vẫn đang tàn phá cơ thể hắn, khiến hắn đau đớn đến mức không chịu nổi.
Từng khe xương trên cơ thể đều đang phải gánh chịu cơn đau mà chẳng ai có thể tưởng tượng nổi.
Quý Ngôn biết mình đã trúng độc rất nặng, dù có là những sinh vật ô nhiễm mang thông tin tố cường đại, cũng chưa chắc có thể sống sót lâu hơn trong loại độc này.
Hắn sẽ sớm chết thôi.
Nhưng ít nhất, trước khi chết, hắn cũng đã ăn sạch mẫu trùng.
Cũng coi như không hoàn toàn thua cuộc.
Nhưng đáng tiếc là, bao nhiêu năng lượng hắn đã cố gắng nuốt chửng, cuối cùng lại sắp biến mất cùng với cái chết của mình.
Tựa như vẽ nên một dấu chấm câu chưa trọn vẹn.
[Mở mắt ra nhìn đi.]
Giọng nói phiền phức ấy lại vang lên, kiên trì không ngừng thúc giục sinh mệnh non trẻ này.
Mí mắt nặng trĩu, toàn thân đau đớn, ý thức trong não bộ dần trở nên mơ hồ.
Nhưng nhóc con này vẫn bướng bỉnh như vậy, hắn muốn phát ra tiếng kêu chít chít giận dữ, bảo cái giọng kia im đi!
Ở vực sâu này có gì đáng để nhìn chứ? Hắn sắp chết rồi.
Cái chết nghĩa là chẳng còn gì cả.
Mọi ý thức sẽ trở về con số không, và cuối cùng, thi thể này có lẽ sẽ lặng lẽ mục rữa. Nhưng nhiều khả năng hơn, nó sẽ trở thành bữa ăn cho một sinh vật ô nhiễm nào đó.
Hắn không còn mơ hồ như trước nữa, cũng chính vì vậy mà hiểu rõ hơn về cái chết.
Hơi thở ngày càng yếu dần, giọng nói trong đầu cũng dần lặng im.