Hình như có một tiếng thở dài, rơi xuống ngay trên đỉnh đầu hắn.
Tựa như đã qua rất lâu rồi.
Cũng có thể chỉ là vài giây ngắn ngủi.
Quý Ngôn vẫn miễn cưỡng gắng sức mở mắt, hắn chỉ muốn nhìn lần cuối, dù cho vực sâu này đáng ghét đến nhường nào!
Từ khi chào đời đến nay, nơi này gần như chỉ mang đến cho hắn toàn đau đớn.
Đôi đồng tử trong suốt lấp lánh mở ra, bất chợt phản chiếu một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Ánh sáng.
Quý Ngôn sững người.
Cơn đau trên thân thể dường như cũng dịu đi trong chốc lát.
Đó là gì vậy?
Hắn nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, trong đôi mắt là bầu trời xanh biếc như vừa được giặt sạch, cùng những cụm mây bồng bềnh.
Một lát sau, bầu trời hóa thành bầu trời sao, những vì tinh tú lấp lánh nhanh chóng lướt qua vòm trời, nơi chúng đi qua như bị nhuộm màu bởi màu nước, rồi dần dần chuyển thành những cảnh sắc khác.
Rừng xanh, sa mạc, đại dương...
Bên tai vang lên tiếng sóng biển vỗ bờ, rồi lại là tiếng chim thú hân hoan ríu rít.
Chỉ trong chưa đầy nửa phút, trước mắt hắn hiện lên rất nhiều thứ chưa từng được thấy.
Khác hẳn những gam màu u tối của vực sâu, những khung cảnh kia sáng rực rỡ, đẹp đến mức hắn không thể diễn tả nổi.
Tựa như những viên ngọc quý mà sách từng nhắc tới.
"Chíp..."
Vừa cất tiếng, tất cả những điều trước mắt liền như ảo ảnh vỡ tan.
Giấc mơ cũng chấm dứt.
Khi mở mắt ra lần nữa, hắn nhìn thấy không còn là những "viên ngọc" đẹp đẽ kia nữa, mà chỉ là vực sâu xám xịt không có chút sắc màu.
Cơn đau dồn dập từ khắp cơ thể cũng không ngừng nhắc nhở hắn rằng cái chết đang đến gần.
Chắc giờ trông mình xấu xí lắm.
Quý Ngôn nghĩ thầm, cố gắng thè đầu lưỡi nhỏ ra liếʍ vào một mảng lông bị cháy sém.
Hắn chỉ có thể liếʍ tới chỗ đó, đến sức để quay đầu cũng không còn nữa.
Thế nhưng, càng liếʍ thì ánh sáng trong mắt hắn lại càng thêm sáng rực.
Cam lòng sao?
Sau khi đã nhìn thấy bao nhiêu điều xinh đẹp như thế, hắn còn cam lòng nhắm mắt lại sao?
Một ý chí sinh tồn chưa từng có trước đây bùng nổ từ cơ thể bé nhỏ ấy. Khác với cảm giác cận kề cái chết lúc trước, lần này hắn thật sự muốn sống, không còn vì sứ mệnh kỳ lạ và mơ hồ nào trong đầu nữa.
Hắn chỉ đơn giản là... không muốn chết.
Giọng nói khàn khàn vì đau đớn phát ra tiếng rêи ɾỉ yếu ớt đáng thương, nhưng vẫn không thể ngăn cản sinh mệnh đang dần trôi đi.
Chất độc – một loại tra tấn mà trước đây hắn chưa từng phải chịu.
Thứ này cũng là do vật ô nhiễm sinh ra, có lẽ nó cũng là một dạng ô nhiễm.
Ô nhiễm, nuốt chửng, ô nhiễm, nuốt chửng...
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi tỉnh táo giữa cơn hỗn loạn trong đầu, hắn bắt được một tia sáng le lói.
Chỉ trong tích tắc, một ý nghĩ điên rồ và táo bạo nảy ra trong tâm trí hắn.
Sương đen có thể nuốt chửng mọi vật ô nhiễm, vậy thì những thứ do ô nhiễm tạo ra thì sao?
Cho dù chất độc đã xâm nhập vào cơ thể mình, nhưng sương đen chẳng phải cũng được sinh ra từ chính cơ thể này sao? Vậy thì đáng lý ra, nó cũng có thể "nuốt chửng" chính bản thân nó.
Từng làn sương đen từ quanh người lững lờ bay lên, Quý Ngôn khép chặt mắt lại, dốc chút sức lực cuối cùng, gom toàn bộ sương đen tụ lại trên người mình!