Làm Sao Nuôi Dưỡng Một Con Hung Thú Diệt Thế

Chương 15

Cuối cùng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại.

Quý Ngôn đưa mắt quan sát bốn phía, tầm nhìn của hắn không hề bị làn khói đen cản trở, ngược lại còn nhìn thấy mọi thứ rõ ràng hơn.

Xung quanh chẳng có gì cả, thế giới này tĩnh lặng đến mức dường như chỉ còn lại một mình hắn.

Nhưng ngay lập tức, suy nghĩ ngây thơ ấy liền bị đánh đổ một cách tàn nhẫn.

Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một vách đá.

Vách đá dưới đáy vực sâu?

Quý Ngôn tò mò cúi đầu nhìn xuống, ngay sau đó kinh ngạc phát hiện ra, đây thực chất là một hố sâu khổng lồ!

Hắn thu hồi toàn bộ làn khói đen của mình, để lộ hoàn toàn cái hố lớn, dưới đáy hố là một mảng trắng xóa.

Nếu khả năng ngôn ngữ của hắn sớm thức tỉnh hơn một chút, có lẽ hắn đã biết rằng con quái vật khổng lồ mà hắn từng gặp lúc ban đầu cũng vô cùng e sợ đám ô nhiễm bên trong hố này.

Nhưng đáng tiếc, lúc này hắn chẳng hề hay biết về những chuyện sắp xảy ra. Hắn thả lỏng miệng, đặt tấm chăn xuống, rồi vểnh cái mông lông xù lên, tự mình trèo xuống hố.

Toàn bộ bề mặt đều là đất vàng, những móng vuốt cong nhỏ nhắn nhô ra từ đệm thịt giúp hắn dễ dàng bám vào mà không bị trượt xuống.

Mặc dù tư thế chổng mông bò xuống không được thanh lịch cho lắm, nhưng tốc độ thì cực kỳ nhanh.

Vèo vèo vài cái, hắn đã chạm tới đáy hố khổng lồ.

Quý Ngôn quay đầu lại, cuối cùng cũng nhìn rõ thứ bên dưới đáy hố này.

Mảng trắng xóa ấy thực ra là vô số trứng côn trùng đang được lớp chất nhầy trắng bết dính lại với nhau!!

Bên dưới đám trứng trắng, vô số sinh vật ô nhiễm màu đen đang quằn quại giãy giụa bên trong.

Nhìn vào số lượng trứng, một khi chúng nở ra, sẽ có hàng ngàn, hàng vạn khối thịt đen tràn ra thế giới.

"Chít..."

Quý Ngôn hơi do dự, đứng im một chỗ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Bảo sao trên đường đi chẳng gặp thêm sinh vật nào khác, hóa ra đây là khu vực sinh sản của loài ô nhiễm này.

Hắn đứng yên như không biết phải làm gì, mắt nhìn chằm chằm vào mảng trắng trước mặt. Ánh sáng trong đôi mắt tròn xoe ấy từng chút... từng chút... càng lúc càng sáng rực hơn!

Đâ... đây chẳng phải là một bữa tiệc buffet sao?!

Một bữa tiệc tự chọn thuộc về một mình hắn!

Quý Ngôn hân hoan kêu lên một tiếng, ngay lập tức giải phóng làn khói đen với phạm vi lớn nhất có thể!

Chỉ cần có một kẽ hở, dù nhỏ đến mức mắt thường không thể nhìn thấy, làn khói đen đều có thể len lỏi vào.

Mà hắn thậm chí chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể dễ dàng bung ra làn khói đen, bao trùm toàn bộ đống trứng côn trùng mà ánh mắt mình có thể nhìn thấy.

Khi khói đen rút đi, mặt đất đã trở nên sạch bong, không còn sót lại thứ gì.

Những sinh vật ô nhiễm chưa nở ra có năng lượng rất thấp, nhưng số lượng thì quá mức khổng lồ.

Quý Ngôn có thể cảm nhận được từng đợt năng lượng dồn dập chảy vào cơ thể, đến mức cả thân mình cũng trở nên ấm áp, dễ chịu đến nỗi hắn chỉ muốn xòe ra như một chiếc bánh nướng phẳng lì.

Thế nhưng, cái hố này thực sự quá lớn, vẫn còn một số trứng côn trùng nằm rải rác ở những góc khuất mà hắn chưa nuốt chửng hết.

Vì vậy hắn vững vàng bước từng bước bằng đôi chân ngắn cũn của mình, lảo đảo như một kẻ say rượu tiến về trung tâm hố.

Chỉ cần đứng ở đó, hắn có thể mở rộng làn khói đen bao phủ toàn bộ đáy hố, không bỏ sót dù chỉ một chút năng lượng.

"Chít?"

Khi đến trung tâm, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, hòn đá đen khổng lồ nằm ngay chính giữa vậy mà lại… động đậy.

Không… không đúng, đó không phải là một hòn đá.