Làm Sao Nuôi Dưỡng Một Con Hung Thú Diệt Thế

Chương 14

Tấm chăn lông bị vùi trong đất trở nên bẩn thỉu.

Quý Ngôn nghi hoặc nhìn nó một lúc, vừa định cúi xuống ngậm lên lần nữa thì chợt nhớ ra điều gì đó.

Tấm chăn mềm mại, hơi xù lông này là do đám loài người xấu xa kia để lại.

Bọn họ nói rằng hắn chính là hung thú trong lời tiên tri, thậm chí còn muốn gϊếŧ hắn!

Dù thế giới này vốn dĩ là nơi kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất tức giận.

Ngoài giận dữ, còn có một chút mất mát.

Cảm giác mất mát này nhỏ bé đến mức ngay cả hắn cũng không nhận ra.

Thế là Quý Ngôn dứt khoát ném tấm chăn đi, không thèm lấy nữa.

Hắn hờn dỗi quay lưng bỏ đi, đôi chân ngắn cũn cỡn lạch bạch bước xa dần.

Hắn không cần đồ của đám người xấu đó!

Đợi đến khi lớn lên, hắn nhất định sẽ khiến lời tiên tri thành sự thật, hoàn thành sứ mệnh khi đến thế giới này.

Quý Ngôn giận dỗi bước đi chưa được bao lâu, đôi tai tròn khẽ động ra phía sau.

Hắn nghe thấy một âm thanh.

Thế là những bước chân "hùng hổ" lập tức khựng lại, hắn không nhịn được quay đầu lại.

Vừa vặn thấy một vật thể đen sì bay tới, đáp xuống tấm chăn lông.

Có vẻ như vật thể kia cũng thấy thứ này khá tốt, định làm tổ trên đó. Ngay lúc sắp phun ra lớp chất nhầy màu trắng, một miếng đệm thịt hồng phấn bất ngờ vung lên, đập bay vật thể đi, khiến nó rơi xuống đất, bốn chân chổng thẳng lên trời.

"Chít!"

Đây là đồ của tao!

Quý Ngôn tức tối kêu lên, chạy quanh tấm chăn kiểm tra một vòng, thấy không sao mới yên tâm.

Vật thể đen kia trông như một khối thịt mọc cánh tàng hình, có lẽ là một con ruồi biến dị do bị ô nhiễm. Trong cặp mắt kép dày đặc của nó, hình ảnh Quý Ngôn hiện lên rõ mồn một từ mọi góc độ.

Nó nhanh chóng đánh giá con thú lông trắng đang nổi giận này không dễ trêu vào, liền vỗ cánh định bay đi. Nhưng chưa kịp bay lên nửa mét, một làn khói đen bất ngờ xuất hiện từ phía sau, đuổi theo nó.

Chỉ trong chớp mắt, nó đã bị nuốt chửng.

Quý Ngôn hừ hừ đầy hài lòng, cái đuôi nhỏ không biết từ khi nào lại vui vẻ vẫy qua vẫy lại.

Nhưng khi ánh mắt chuyển sang tấm chăn lông, trong đôi mắt hắn lại bùng lên ngọn lửa giận dữ nhỏ xíu.

Chỉ là, hắn không hề nhận ra rằng cái đuôi đang lắc lư khe khẽ sau lưng đã sớm bán đứng tâm trạng thực sự của mình.

Nghĩ một lúc, hắn vẫn quyết định mang theo tấm chăn này.

Không phải vì thích đồ do đám người xấu làm ra, chỉ là hắn không muốn tấm chăn đã nhiễm mùi của mình lại trở thành đồ của thứ ô nhiễm khác.

Sau khi tự "thuyết phục" bản thân xong, Quý Ngôn ngoạm lấy một góc nhỏ của tấm chăn, vui vẻ kéo nó đi về phía trước, cái đuôi phía sau lại một lần nữa dựng cao lên.

Hắn cứ thế đi về hướng tây, rồi lại phát hiện ra những thứ ô nhiễm màu đen giống như khối thịt kia.

Càng đi sâu về phía tây, những thứ này xuất hiện càng nhiều.

Trong khi đó, dấu vết tồn tại của các loại ô nhiễm khác lại rõ ràng ít đi.

Lúc đầu, Quý Ngôn vẫn còn có chút cảnh giác, nhưng trong không khí không có dấu hiệu của bất kỳ sinh vật ô nhiễm khổng lồ nào. Kể từ khi có thể cảm nhận được ngôn ngữ, môi trường luôn ồn ào xung quanh hắn cũng yên tĩnh hơn đôi chút.

Đi một đoạn đường trong sự cảnh giác, hắn dần dần thả lỏng hơn, vui vẻ giải phóng làn khói đen của mình.

Nơi làn khói đen đi qua, không còn sự sống.

Những sinh vật ô nhiễm nhỏ bé hoàn toàn không kịp trốn khỏi làn khói đen luôn đi theo tiểu ma vương này, chỉ có thể bị nuốt chửng, chuyển hóa thành nhiều năng lượng hơn.

Lúc này, Quý Ngôn đã khác hoàn toàn so với vài giờ sau khi mới sinh ra.

Hắn giống như một thể năng lượng khổng lồ, không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn nhờ vào việc nuốt chửng và hấp thụ.

Ban đầu, làn khói đen chỉ tỏa ra xung quanh bản thể. Nhưng cứ mỗi khi nuốt thêm một sinh vật ô nhiễm, phạm vi khuếch tán của nó lại mở rộng hơn một chút.



Vì thụ bản thể là hung thú nên mình quyết định để ngôi ba của thụ là hắn, còn ngôi ba của công sẽ là anh >.