Tình cảnh ngày càng nguy hiểm khiến đám nhân loại kia buộc phải vứt bỏ thêm nhiều hành lý để giữ tốc độ và thể lực.
Cục bông nhỏ nhảy ra, bộ lông xù lên từ từ xẹp xuống, từ một cục bông xù như bồ công anh biến thành một bé kẹo bông mềm mại, trông rất đáng yêu.
"Chíp!"
Nó lè lưỡi về phía đám lính đánh thuê vừa rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ghét bỏ.
Một lũ đáng ghét.
Nó ghét bọn họ!
Sau này khi lớn lên, việc đầu tiên nó làm khi hủy diệt thế giới chính là nuốt chửng hết lũ hai chân kỳ quái này!
...Mặc dù bọn họ chẳng có vẻ gì là ngon cả.
Dù nghĩ vậy, nhưng nó vẫn không kìm được sự tò mò, chạy đến xem xét đống balo mà bọn họ để lại.
Dẫu sao thì đây cũng là những sinh vật có trí tuệ duy nhất mà nó từng gặp trong vực thẳm. Nó không thể cưỡng lại bản năng tò mò và khao khát học hỏi bẩm sinh của một sinh linh non trẻ.
Thức ăn là thứ vô cùng quan trọng trong vực thẳm, có thể giảm bớt, nhưng nhất định phải có đủ. Vì vậy, trong những balo bị bỏ lại lần này không còn đồ ăn nữa.
Cục bông nhỏ thấy không có gì để ăn thì lập tức mất hứng hơn nửa.
Nó bới bới, rồi tìm thấy hai quyển sách.
Mở sách ra, những ký tự bên trong nhìn rất kỳ quái, nhưng nó lại đọc hiểu được hết.
Sau khi thức tỉnh, khả năng ngôn ngữ của nó trở nên mạnh mẽ đến mức không chỉ nghe và nói được mà ngay cả chữ viết cũng hiểu rõ.
Hai quyển sách này chỉ là tiểu thuyết giải trí, không có nội dung gì đặc biệt.
Đám lính đánh thuê mang theo sách cũng chỉ để giữ vững tinh thần, tránh việc phải nhìn thấy quá nhiều điều kinh khủng trong vực thẳm mà đánh mất lý trí.
Một khi nỗi sợ hãi vượt ngưỡng chịu đựng, con người sẽ dễ dàng bị ô nhiễm.
Khi mức độ ô nhiễm vượt quá giới hạn và biến thành một thực thể ô nhiễm, bọn họ sẽ không còn là "con người" nữa, mà chỉ là một cái xác khát máu và thịt.
Cục bông nhỏ nằm bẹp xuống đất, nhanh chóng lật xem hai quyển sách, đọc được rất nhiều thứ về loài người.
Thì ra đám hai chân kỳ quái này gọi là "nhân loại".
Nhưng bọn họ lại có những cái tên riêng của mình.
Cục bông nhỏ khẽ hừ một tiếng, cái đuôi nhỏ giật mạnh qua lại, đây chính là dấu hiệu của sự không vui.
Nó cũng muốn có một cái tên cho riêng mình.
Cục bông nhỏ hít hít mũi nhỏ mềm mại, dùng móng vuốt lật qua quyển sách, cố gắng tìm câu trả lời từ đó.
Móng vuốt hơi cong dễ dàng xé rách trang giấy, kéo xuống một mảnh nhỏ.
Trên đó viết hai chữ — Quý Ngôn.
Cục bông nhỏ nhìn chăm chú vào hai chữ này một lúc, đuôi nó lặng lẽ dựng đứng lên rồi lại cong xuống, biến thành một dấu chấm hỏi nhỏ lắc lư.
Nó cũng có tên rồi!
Cục bông nhỏ muốn giấu quyển sách và mảnh giấy nhỏ đi, nhưng nó quay một vòng mà không tìm được chỗ thích hợp, rồi một đám sương đen lại tỏa ra từ sau lưng nó.
Đám sương đen này thử thăm dò một chút, nhưng nó không phải là cơ quan mà chỉ là một hình thái cụ thể của năng lực nuốt chửng, không có vị giác, chỉ tuân theo ý nghĩ của bản thể, nuốt gọn hai thứ đó.
"Oẹ~"
Đuôi của cục bông nhỏ dựng lên trong một khoảnh khắc, nó hối hận.
Cảm giác nuốt phải vật thể vô sinh lớn như vậy thật không thoải mái.
Dù không có vị giác.
Nôn khan vài lần mà không nôn ra được gì, nó ủ rũ chạy về nơi vừa mới giấu chăn lông của mình.