Ba ngày sau, kinh thành xôn xao vì một sự kiện chưa từng có, Giang Hạc, chiến thần nổi danh của Đại Tề, đích thân dẫn theo ba ngàn thiết kỵ tiến vào thành, chuẩn bị rước dâu.
Từ khi trời tờ mờ sáng, khắp các con phố đã chật kín người dân hiếu kỳ. Đội ngũ đón dâu của Giang gia quá mức hoành tráng. Những con chiến mã cao lớn, binh sĩ mặc giáp đen nghiêm nghị, cờ xí bay phấp phới, khí thế hùng hồn đến mức ngay cả quan viên trong triều cũng không dám xem thường.
Trong phủ Trấn Quốc Công, Vãn Tranh lặng lẽ ngồi trước bàn trang điểm, mặc hỉ phục đỏ thẫm. Lão ma ma từ lâu đã chuẩn bị sẵn đồ cưới cho nàng, nhưng trong đó phần lớn đều là vật cũ hoặc chất lượng kém. May mà nàng đã có sự chuẩn bị từ trước, dùng số bạc lấy được từ phụ thân để tự mình sắm sửa.
Giờ phút này, Vãn Tranh khoác trên mình bộ giá y bằng lụa đỏ thượng hạng, từng đường thêu bằng chỉ vàng tinh xảo, lộng lẫy nhưng không kém phần cao quý. Ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không nhịn được mà trầm trồ.
“Nhị tiểu thư thật đẹp…”
Vãn Yên đứng gần đó, nhìn thấy cảnh này, ngón tay khẽ siết lại.
Trước đây, mỗi lần nhìn thấy Vãn Tranh, Vãn Yên đều cảm thấy muội muội này quá mức mờ nhạt, không có gì nổi bật. Nhưng hôm nay, khi Vãn Tranh mặc giá y đỏ thẫm, gương mặt nàng trở nên yêu kiều mà lạnh lùng, cả người toát lên khí chất cao ngạo khó tả.
Sự bình thản của Vãn Tranh khiến Vãn Yên càng thêm khó chịu. Nàng ta cố nén ghen tức, giả vờ dịu dàng nói:
“Muội muội, hôm nay là ngày vui của muội. Muội phải biết trân trọng, đừng làm mất mặt phủ Trấn Quốc Công.”
Vãn Tranh ngước mắt, nhìn thẳng vào Vãn Yên.
“Tỷ tỷ nói đúng lắm.”
Vãn Tranh chậm rãi đứng dậy, từng lời nói ra đều sắc bén:
“Vậy thì mong tỷ tỷ cũng nhớ lấy. Hôm nay, ta gả đi với danh phận chính thê, có sính lễ long trọng, có tướng quân đích thân rước dâu. Nếu sau này có ai dám nói ta là thứ nữ kém cỏi, thì e rằng chính người đó mới là kẻ nực cười.”
Mặt Vãn Yên lập tức cứng đờ. Câu nói này chẳng khác nào đâm thẳng vào lòng nàng ta.
Đúng vậy, Vãn Tranh chỉ là thứ nữ, nhưng hôm nay nàng lại là thê tử của chiến thần Giang Hạc, còn Vãn Yên thì sao. Vì muốn trèo lên vị trí trắc phi của Thái tử, Vãn Yên đã để muội muội thay thế mình. Mà vị trí trắc phi, chung quy cũng chỉ là thϊếp thất mà thôi. Nghĩ đến đây, sắc mặt Vãn Yên trắng bệch, nhưng Vãn Yên vẫn cố gắng gượng cười, không dám phản bác.
Bên ngoài truyền đến tiếng chiêng trống rộn ràng, đoàn đón dâu đã đến cửa phủ.
Một thị nữ vội vã chạy vào bẩm báo:
“Nhị tiểu thư, Tướng quân đến rồi.”
Vãn Tranh khẽ nhắm mắt, rồi lại mở ra. Thời khắc này cuối cùng cũng đến. Nàng hờ hững nâng khăn voan lên, bước ra ngoài trong ánh mắt phức tạp của mọi người.
Trước cổng lớn, một nam nhân mặc chiến bào đen tuyền đứng sừng sững, gương mặt tuấn lãng nhưng lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm tựa như vực sâu không đáy. Đây chính là Giang Hạc, vị chiến thần mà ai ai cũng kính sợ. Hắn nhìn Vãn Tranh, ánh mắt khó đoán. Rồi, dưới ánh nhìn kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn vươn tay ra, nhẹ giọng nói:
“Lên xe.”
Giang Hạc đích thân đến rước dâu, lại còn tự mình đỡ tân nương lên xe. Tin tức này sẽ nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.