Thứ Nữ Bị Lưu Đày: Ta Không Muốn Làm Chính Thê Của Tướng Quân

Chương 7

Vãn Tranh ngồi trong kiệu hoa, bên tai là tiếng chiêng trống náo nhiệt, tiếng vó ngựa lộp cộp trên mặt đường lát đá xanh. Tấm khăn voan đỏ che đi tầm nhìn, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của vô số người bên ngoài, tò mò xen lẫn ngờ vực. Ai cũng muốn nhìn xem nhị tiểu thư phủ Trấn Quốc Công, một thứ nữ không có tiếng tăm làm thế nào mà trở thành chính thê của Giang Hạc, vị chiến thần nổi danh của Đại Tề.

Vãn Tranh khẽ cười nhạt. Trong lòng họ, có lẽ nàng chỉ là một quân cờ thừa, bị ép gả thay cho Vãn Yên mà thôi. Nhưng bọn họ không biết, quân cờ này đã không còn là con rối dễ bị giật dây nữa.

Sau gần một canh giờ di chuyển, đoàn rước dâu dừng lại trước phủ tướng quân.

“Tân nương đến!”

Một giọng hô vang dội, ngay lập tức, tiếng pháo nổ giòn giã vang lên khắp nơi.

Bức rèm kiệu được vén lên, một bàn tay rắn rỏi vươn vào.

“Xuống nào.”

Giọng nam trầm thấp, ngữ khí bình thản nhưng lại khiến người khác không dám phản kháng.

Vãn Tranh ngước mắt lên, nhìn thấy Giang Hạc đang đứng trước mặt nàng. Hắn khoác hỉ phục đỏ thẫm, khí chất cứng rắn uy nghiêm, đôi mắt sắc lạnh tựa như lưỡi dao bọc trong lớp nhung mềm. Nàng đặt tay vào tay hắn.

Bàn tay hắn to lớn, lòng bàn tay hơi thô ráp, nhưng lại ấm áp ngoài dự đoán. Giang Hạc nắm lấy tay Vãn Tranh, đỡ nàng bước xuống.

Dưới ánh mắt quan sát của bao người, Vãn Tranh giữ vững phong thái ung dung, không hoảng loạn, không run rẩy. Nàng đi từng bước ổn định theo hắn, bước qua hỏa chậu, tiến vào đại sảnh. Hôn lễ diễn ra theo đúng nghi thức.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao bái.”

Mọi thứ diễn ra như bao hôn lễ khác, nhưng Vãn Tranh có thể cảm nhận rõ sự khác biệt. Ngay từ khi nàng bước chân vào phủ tướng quân, ánh mắt của mọi người nơi đây đã đặt lên nàng. Không phải là ánh mắt kính trọng hay chúc phúc, mà là quan sát, dò xét. Có người tò mò, có người nghi ngờ, cũng có kẻ không che giấu sự xem thường. Dĩ nhiên, một thứ nữ vô danh của phủ Quốc Công, nay lại trở thành chủ mẫu phủ tướng quân, khó tránh khỏi việc bị người khác đánh giá. Nhưng Vãn Tranh không bận tâm.

Vãn Tranh biết, nếu muốn sống yên ổn ở nơi này, nàng cần phải nắm giữ quyền chủ mẫu trong tay, chứ không phải trở thành một nữ nhân bù nhìn. Sau khi hoàn thành nghi thức, nàng được dẫn vào tân phòng. Ngồi trên giường, nàng yên lặng chờ đợi. Bên ngoài, tiệc rượu vẫn còn kéo dài. Nàng không vội vén khăn voan, mà chỉ bình tĩnh ngồi đó, trong lòng cân nhắc bước tiếp theo.

Không lâu sau, tiếng bước chân trầm ổn vang lên ngoài cửa. Giang Hạc trở về. Cửa phòng bị đẩy ra, tiếng gió lạnh ùa vào theo. Bàn tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng nâng khăn voan lên. Ánh nến đỏ rực phản chiếu trong mắt hắn, còn Vãn Tranh cũng nhìn thẳng vào hắn, không hề né tránh.

Một lúc lâu sau, Giang Hạc chậm rãi lên tiếng:

“Ngươi không giống như ta tưởng.”

Vãn Tranh nhướng mày, giọng điềm tĩnh:

“Vậy tướng quân tưởng ta thế nào?”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu không thấy đáy.

“Một nữ nhân tâm cơ, chiếm đoạt hôn sự của tỷ tỷ mình.”

Vãn Tranh bật cười.

“Thật xin lỗi, đã làm tướng quân thất vọng.”

Giang Hạc không đáp, chỉ nhìn nàng một lúc, sau đó nói với nàng:

“Cưới ngươi chỉ vì hoàn cảnh ép buộc, không thể làm trái. Nhưng ta sẽ không chạm vào ngươi."

Vãn Tranh ánh mắt không gợn sóng. Rồi nàng mỉm cười.

“Ta sẽ không ép buộc ngài.”

Giang Hạc khẽ nhướng mày, ánh mắt thâm thúy.

Vãn Tranh nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:

“Tướng quân yên tâm, ta gả vào Giang phủ không phải để làm phiền ngài, mà là để sống tốt hơn.”

Một lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Giang Hạc không khỏi đánh giá nàng một lần nữa.

Nữ nhân này, không hề đơn giản. Hắn cười nhạt.

“Tùy ngươi.”

Rồi hắn quay người rời đi, để lại Vãn Tranh ngồi đó, ánh mắt thoáng hiện lên sự sắc sảo.