Thứ Nữ Bị Lưu Đày: Ta Không Muốn Làm Chính Thê Của Tướng Quân

Chương 5

Sính lễ từ phủ Tướng quân rầm rộ đưa đến, nhưng không khí trong phủ Trấn Quốc Công lại có phần kỳ lạ.

Trấn Quốc Công Vãn Tề đứng trước đại sảnh, ánh mắt sắc bén quét qua từng hòm sính lễ được mở ra. Trong đó có gấm vóc, châu báu, ngọc thạch quý hiếm, dược liệu trân quý, và thậm chí còn có cả đất phong của Giang gia tại biên quan.

Sính lễ này không chỉ xa hoa mà còn thể hiện rõ thái độ của phủ Tướng quân, họ coi trọng cuộc hôn nhân này.

Nhưng ban đầu, tân nương mà phủ Tướng quân muốn cưới chính là đích nữ Vãn Yên.

Vãn Yên đứng bên cạnh phụ thân, đôi môi mím chặt. Khi nhìn thấy những tráp sính lễ lấp lánh ánh vàng, lòng nàng ta tràn đầy ghen ghét và căm tức. Nàng ta vốn nghĩ Giang Hạc chỉ là một võ tướng thô kệch, quanh năm chinh chiến nơi biên ải. Nhưng nhìn sính lễ này, có lẽ vị Giang tướng quân kia không hề đơn giản như lời đồn. Nếu biết trước hắn hào phóng đến vậy, nhưng Vãn Yên vội gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Nàng ta yêu thái tử, so với người nắm giữ ngai vàng tương lai, thì sính lễ này có là gì.

Trấn Quốc Công cũng hơi bất ngờ trước sính lễ hậu hĩnh này. Ông ta nhìn sang Vãn Tranh, ánh mắt có phần phức tạp. Trước nay, ông ta luôn xem nữ nhi này là vô dụng, thế nhưng hôm nay, nàng lại sắp trở thành chính thê của Giang Hạc, hơn nữa sính lễ lại xa hoa như vậy. Chẳng lẽ, Giang Hạc thực sự coi trọng nàng.

Đúng lúc này, một vị quản sự từ phủ Tướng quân bước lên, khẽ chắp tay nói:

“Giang phủ có yêu cầu đặc biệt, mong phủ Quốc Công sắp xếp.”

Trấn Quốc Công nhíu mày. “Yêu cầu gì?”

Vị quản sự chậm rãi nói:

“Giang tướng quân muốn tự mình đến đón tân nương.”

Cả đại sảnh chìm vào im lặng. Vãn Tề sửng sốt. Đây là điều hiếm khi xảy ra trong các hôn sự của tầng lớp quyền quý. Một vị tướng quân, công thần triều đình, lại muốn đích thân đến rước tân nương.

Vãn Yên càng siết chặt khăn tay, sắc mặt tái đi. Thầm nghĩ: "Tại sao Giang Hạc lại coi trọng Vãn Tranh đến mức này. Lẽ nào mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng khi nhường hôn sự này cho muội muội."

Bên cạnh, Vãn Tranh cũng thoáng ngạc nhiên. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng đã lấy lại vẻ bình tĩnh.

Giang Hạc muốn tự mình đến rước dâu. Điều này quá bất thường. Từ những gì nàng nghe được, Giang Hạc là một chiến thần nổi danh, tính tình lạnh lùng cứng rắn, không phải kẻ dễ dàng động lòng. Vậy tại sao hắn lại có hành động khác thường như thế. Nàng không tin một nam nhân quanh năm chinh chiến sa trường lại nảy sinh tình cảm với một nữ tử mà hắn chưa từng gặp mặt. Có lẽ, phía sau còn có ẩn tình gì đó. Nhưng thế cũng tốt. Nàng muốn xem, vị chiến thần này rốt cuộc có ý đồ gì.

Vãn Tranh khẽ cười, đôi mắt lạnh nhạt nhưng lại lóe lên tia sắc bén. Dù sao, từ lúc nàng bị ép gả đi, nàng đã quyết định, không để bản thân chịu thiệt. Kể cả có trở thành phu nhân của Giang Hạc, nàng cũng sẽ không để mình bị vùi dập như những gì phủ Quốc Công mong muốn.