Thứ Nữ Bị Lưu Đày: Ta Không Muốn Làm Chính Thê Của Tướng Quân

Chương 4

Sau khi rời khỏi đại sảnh, Vãn Tranh không quay về viện của mình ngay mà đi dọc theo hành lang dài, chậm rãi suy nghĩ.

Gả cho Giang Hạc, thoạt nhìn như một chuyện ép buộc, nhưng thực chất lại là cơ hội.

Phủ Quốc Công muốn dùng nàng làm vật hy sinh, nhưng bọn họ không biết rằng nàng tuyệt đối không để mặc cho số phận an bài. Nàng cần chuẩn bị.

Sáng hôm sau, người hầu mang bạc đến theo lệnh của Trấn Quốc Công.

Năm nghìn lượng được đặt ngay trước mặt Vãn Tranh, đựng trong những hòm gỗ nặng trịch. Nha hoàn đứng bên cạnh, ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ và tò mò.

Vãn Tranh thản nhiên lật xem, sau đó gật đầu, ra lệnh cho nha hoàn tin cậy của mình:

“Mang đi đổi thành ngân phiếu, chỉ giữ lại một ít bạc vụn.”

Nha hoàn đáp lời, lập tức lui xuống làm việc.

Buổi chiều hôm đó, Vãn Tranh dẫn theo nha hoàn ra phố. Bên ngoài trời nắng nhẹ, phố xá náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập. Nhưng Vãn Tranh không để tâm đến cảnh vật xung quanh, nàng nhanh chóng ghé vào một cửa hiệu may y phục nổi tiếng.

Chủ tiệm nhìn thấy nàng liền niềm nở chào đón, nhưng khi biết Vãn Tranh là thứ nữ phủ Quốc Công, ánh mắt lại lộ ra vài phần dò xét.

Vãn Tranh không để ý, chỉ bình tĩnh đưa ra một tấm ngân phiếu, nhàn nhạt nói:

“Ta muốn đặt may toàn bộ giá y từ vải thượng hạng, trong vòng ba ngày phải hoàn thành.”

Chủ tiệm hơi kinh ngạc, nhưng vừa thấy số tiền lớn liền vội vàng gật đầu, không dám chậm trễ.

Sau khi rời khỏi tiệm vải, Vãn Tranh ghé qua mấy cửa hàng khác, mua không ít trâm cài, trang sức cùng dược liệu quý hiếm. Cuối cùng, nàng dừng lại ở một tiệm châu báu, ánh mắt lướt qua một bộ trang sức bằng bạch ngọc tinh xảo.

Chưởng quầy thấy vậy, cười nói:

“Cô nương có con mắt thật tinh tường, đây là bộ trang sức được chạm khắc từ ngọc Dương Chi thượng hạng, rất phù hợp với cô nương.”

Vãn Tranh đưa tay vuốt nhẹ viên ngọc trơn mịn, khóe môi khẽ cong.

“Ta lấy bộ này.”

Chưởng quầy vội vàng gói lại, nhận ngân phiếu từ nàng mà vui vẻ cười không ngớt. Vãn Tranh sau khi mua sắm xong, thì lại chọn mua thêm hai bà tử, hai nha hoàn cùng bốn gia đinh, đương nhiên khế ước bán thân của họ đều do nàng giữ, nếu nàng gả đi ít nhất cũng phải có vài người tin cậy để chạy việc. Sau đó, nàng lập tức trở về phủ.

Tối hôm đó, Vãn Yên sai người đến dò xét. Nhìn thấy trong viện của Vãn Tranh chất đầy các rương đồ cưới, từ vải vóc, trang sức cho đến các vật dụng tinh xảo, nha hoàn bẩm báo lại mà không giấu nổi sự ngạc nhiên.

“Tiểu thư, thứ nữ kia quả thực đã dùng hết năm nghìn lượng để mua sắm đồ cưới. Tất cả đều là hàng thượng hạng!”

Vãn Yên nghe vậy thì siết chặt chiếc khăn tay, sắc mặt trầm xuống.

Năm nghìn lượng đối với nàng mà nói không phải con số nhỏ, vậy mà Vãn Tranh lại dễ dàng có được, còn tiêu xài xa hoa như vậy. Nàng ta hận đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

“Hừ, dù có trang điểm lộng lẫy thế nào thì cũng chỉ là một thứ nữ bị vứt bỏ. Để xem nàng ta có thể kiêu ngạo được bao lâu.”

Nói rồi, Vãn Yên phất tay ra hiệu cho nha hoàn lui xuống, trong lòng đã có tính toán riêng.

Ba ngày sau, sính lễ từ phủ Tướng quân đến.

Đoàn sính lễ kéo dài nửa con phố, từng cỗ xe chất đầy hòm gỗ sơn son thếp vàng, được quân lính hộ tống cẩn thận.

Phủ Trấn Quốc Công mở cổng lớn, toàn bộ gia nhân đều tập trung ra đón.

Ngay cả Trấn Quốc Công Vãn Tề cũng phải ra mặt, thần sắc có phần nghiêm nghị nhưng trong lòng lại âm thầm hài lòng.