Vãn Tề đang hài lòng trước thái độ nghe lời của Vãn Tranh, nhưng khi nghe cô nói có chuyện cần thỉnh cầu, thì sắc mặt hắn tối lại. Vãn Tranh mặc kệ, vẫn cất giọng bình thản, không chút e sợ:
“Nếu phụ thân muốn con gả đi, của hồi môn phải thật long trọng. Dù sao con cũng là nữ nhi của phủ Trấn Quốc Công, lại được gả cho Giang tướng quân, của hồi môn sơ sài chẳng phải khiến người ta chê cười phủ chúng ta hay sao? Chưa kể, nếu sính lễ hậu hĩnh mà của hồi môn lại quá mức keo kiệt, sẽ khiến người ngoài cảm thấy phủ Quốc Công không xem trọng hôn sự này.”
Vãn Tranh dừng lại một chút, chậm rãi nói tiếp:
“Ngoài ra, nữ nhi muốn nhận trước năm nghìn lượng để chuẩn bị giá y và những thứ trang sức cần có. Nếu không có, vậy hôn sự này con cũng không gả.”
“Ngươi nói cái gì?”
Vãn Tề đập mạnh tay xuống bàn, gương mặt vốn uy nghiêm nay tối sầm lại vì tức giận: “Chỉ là một thứ nữ, ngươi tưởng mình có tư cách ra điều kiện sao?”
Vãn Yên ngồi bên cạnh sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh liền lên tiếng hòa giải:
“Phụ thân bớt giận, muội muội cũng chỉ muốn giữ thể diện cho phủ chúng ta thôi.”
Nàng ta dịu dàng nhìn về phía Vãn Tranh, trên môi là nụ cười ôn nhu nhưng ánh mắt lại lóe lên sự toan tính.
“Muội muội nói cũng có lý. Giang tướng quân là người được bệ hạ trọng dụng, nếu chúng ta bạc đãi muội ấy, để người ngoài biết được, sợ rằng không hay. Thái tử điện hạ cũng đang chú ý đến hôn sự lần này, nếu ngài ấy biết, chỉ sợ sẽ không hài lòng.”
Vãn Yên âm thầm nhắc nhở Vãn Tề. Ông ta nghe đến thái tử, ánh mắt lóe lên tia do dự.
Vãn Tranh không nói gì, chỉ thản nhiên đứng đó, nét mặt bình tĩnh không gợn sóng.
Vãn Tranh hiểu rõ, Vãn Yên tuyệt đối không muốn để nàng đổi ý. Dù sao, nếu để thái tử phát hiện bọn họ tráo đổi tân nương, hậu quả sẽ không đơn giản.
Vãn Yên thấy phụ thân chưa lên tiếng, liền tiếp tục nói:
“Phụ thân, năm nghìn lượng không phải con số nhỏ, nhưng so với danh dự phủ Quốc Công, cũng không đáng là bao. Hơn nữa, sính lễ trọng hậu mà của hồi môn quá mức keo kiệt, không chỉ Giang gia bị mất mặt, mà phủ chúng ta cũng bị chê cười. Con thấy, hay là cứ theo ý muội muội, để nàng ấy có đủ giá y và đồ cưới tươm tất.”
Vãn Tề nặng nề hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm nhưng không phản bác.
Ông ta không muốn nhượng bộ, nhưng cân nhắc lợi hại, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng đồng ý.
“Được! Ngày mai sẽ cho người mang bạc đến!”
Vãn Tranh cúi đầu hành lễ, khóe môi hơi nhếch lên, giấu đi tia giễu cợt trong mắt.
Dù sao cũng không thể thay đổi kết cục, vậy thì ít nhất, có bạc trong tay vẫn tốt hơn.