Vãn Tranh đứng trước đại sảnh phủ Trấn Quốc Công, hai tay giấu trong ống tay áo rộng, lòng bàn tay siết chặt đến lạnh buốt.
Bên trong, giọng nói của phụ thân nàng, Trấn Quốc Công Vãn Tề, trầm ổn nhưng cứng rắn.
“Chuyện này đã quyết. Ngày mai sẽ người của phủ tướng quân sẽ mang sính lễ đến. Phu nhân xem mà lo liệu chuyện này, đừng để Vãn Yên lo lắng."
Trái tim Vãn Tranh khẽ run lên, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như nước. Nàng đã đoán trước kết quả này.
Một nữ nhi bị xem là vô dụng như nàng, làm sao có thể chống lại quyết định của phủ Quốc Công. Trong mắt họ, Nàng chỉ là con rối để họ mặc tình nắn bóp, muốn vứt bỏ ở đâu cũng được.
Vãn Yên ngồi cạnh phụ thân, khoác trên mình bộ y phục thêu tơ vàng tinh xảo, trâm ngọc cài cao, dung nhan mỹ lệ nhưng ánh mắt lại lộ vẻ đắc ý không che giấu. Sau khi thấy Vãn Tranh được nha hoàn dẫn vào yết kiến, thì liền cất giọng châm chọc.
“Muội muội, muội đến rồi à. Muội xem, phụ thân đã chọn cho muội một mối hôn sự vô cùng tốt. Một thứ nữ như muội mà lại được gả đi làm chính thê, đúng là quá may mắn, có phải nằm mơ cũng nên cười hay không. Giang tướng quân dù quanh năm phải chinh chiến sa trường, nhưng lại là anh hùng, chiến thần được hoàng đế đương triều tin tưởng, gả cho ngài ấy, muội sẽ được nở mày nở mặt.”
Giọng Vãn Yên mềm mại, nhưng từng lời nói ra đều mang theo sự châm chọc.
Vãn Tranh ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ngụy trang dịu dàng kia.
“Vậy tỷ tỷ thì sao? Tỷ không muốn làm chính thê của vị anh hùng này sao?”
Sắc mặt Vãn Yên khẽ đổi, nhưng nhanh chóng che giấu bằng nụ cười ôn hòa.
“Muội muội, ta và Giang tướng quân không có duyên. Trái tim ta đã dành cho thái tử điện hạ, vì vậy phụ thân mới sắp xếp hôn sự cho hợp lý.”
Hợp lý. Vãn Tranh khẽ nhếch môi, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Vãn Yên muốn danh vị trắc phi thái tử, còn nàng thì bị ném đi như một quân cờ thừa. Chỉ có điều, bọn họ không ngờ được rằng nàng không dễ khống chế như vậy.
Vãn Tranh rũ mắt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
“Nếu phụ thân đã quyết, con xin tuân mệnh.”
Phía đối diện, Vãn Yên thoáng ngỡ ngàng, còn Vãn Tề thì hài lòng gật đầu.
Nhưng không ai nhận ra, sâu trong ánh mắt Vãn Tranh là một tia giễu cợt.
Gả cho Giang Hạc ư. Không sao cả. Nếu đã không thể phản kháng, vậy Vãn Tranh nàng sẽ chủ động đón nhận. Chỉ là, kết cục mà bọn họ mong muốn, chưa chắc đã thành hiện thực. Nàng nhất định phải chuẩn bị thật tốt cho mình. Dù sao biết đâu đây cũng là một sự giải thoát, ở lại đây nàng cũng chẳng có thứ gì để mà lưu luyến.