Trời tháng ba, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp phủ Trấn Quốc Công, nhưng bên trong tiểu viện hẻo lánh, gió xuân cũng không thể xua đi sự lạnh lẽo.
Vãn Tranh khoanh tay đứng trước bàn trang điểm cũ kỹ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua chiếc trâm gỗ duy nhất của mình. Trong gương đồng phản chiếu gương mặt tuyệt sắc, đôi mắt dài hơi xếch chứa đựng nét quyến rũ bẩm sinh, làn da trắng mịn như ngọc, môi đỏ tựa hoa đào đầu xuân. Nếu không phải mang thân phận thứ nữ không được sủng ái, có lẽ nàng đã sớm trở thành viên minh châu sáng nhất kinh thành.
“Tiểu thư, đã có tin tức rồi.”
Tỳ nữ A Hoàn vội vã chạy vào, đôi mắt ngập tràn tức giận.
“Đại phu nhân đã thuyết phục được lão gia. Họ định đem hôn sự của người đổi cho Đại tiểu thư.”
Vãn Tranh không bất ngờ, chỉ lặng lẽ cười nhạt.
Mấy ngày nay, nàng đã nghe loáng thoáng những tin đồn trong phủ. Thái tử điện hạ đã để mắt đến nàng, dự định nạp nàng làm trắc phi. Một hôn sự tôn quý như vậy, sao có thể để một thứ nữ không được sủng ái hưởng phúc.
Trưởng tỷ Vãn Yên yêu thầm thái tử từ lâu, nhưng hắn chưa từng để mắt đến nàng ta. Nay có cơ hội, sao nàng ta có thể buông tay.
Vãn Yên là con gái của chính thất, là viên minh châu mà cả phủ Trấn Quốc Công nâng niu. Nhưng dù có là đích nữ, nàng ta cũng không thể làm chính phi của thái tử, bởi vì vị trí đó đã có sẵn người khác. Đối với Vãn Yên, làm trắc phi của thái tử vẫn còn tốt hơn làm chính thê của một tướng quân quanh năm chinh chiến sa trường.
Vậy nên, nàng ta đã dùng đủ mọi cách để đổi hôn sự, để nàng thay mình gả cho Giang Hạc.
A Hoàn tức đến đỏ mắt: “Giang tướng quân quanh năm ở biên quan, xa nhà xa kinh thành. Tiểu thư gả qua đó, chẳng khác nào làm góa phụ. Sao Đại tiểu thư có thể nhẫn tâm như vậy chứ.”
Vãn Tranh cười khẽ, ánh mắt sâu xa.
Nhẫn tâm ư. Từ nhỏ đến lớn, nàng đã quen với sự ghẻ lạnh. Phụ thân chưa từng quan tâm, trưởng tỷ luôn coi nàng như cái gai trong mắt, còn Đại phu nhân thì mong nàng chết đi để bớt chướng mắt.
Nàng không ngốc, cũng không mong đợi ai sẽ công bằng với mình.
Nhưng bị ép gả cho Giang Hạc. Tuyệt đối không.
Vãn Tranh chậm rãi cài lại trâm gỗ lên tóc, đôi mắt ánh lên vẻ sắc bén hiếm có.
“A Hoàn, đi chuẩn bị một chút, ta muốn đến gặp phụ thân.”
Đã đến lúc nàng phải tự giành lại thứ thuộc về mình.