Lâm Mộng Dĩnh dịch lại gần, lại sát gần thêm chút. Cho đến cuối cùng, nửa người trên đều dựa vào An Tĩnh.
An Tĩnh không có bất kỳ phản ứng nào, mặc cho cô dựa.
Trên người cô còn khoác chiếc thảm mà An Tĩnh đưa. Dù đang là đầu hạ, nhưng khu đất hoang trống trải, tầng ba lại không có cửa sổ. Ban đêm gió lạnh luồn qua khe hở, buốt lạnh tới tận trong lòng.
Sau khi dần thích ứng với bóng tối, Lâm Mộng Dĩnh có thể nhìn thấy tay phải của An Tĩnh đang nắm ngược lưỡi dao. Cô không hề sợ hãi, ngược lại cảm thấy người đàn ông như vậy khiến cô có cảm giác an toàn mãnh liệt.
Lẽ ra, cô nên giống như các sinh viên khác, hoảng loạn suy nghĩ ngày mai phải làm sao, lo lắng không biết cha mẹ có bình an không, hoặc bật khóc vì những chuyện khủng khϊếp đã xảy ra.
Nhưng có An Tĩnh ở bên cạnh, cô lại cảm thấy… hình như mọi thứ không đáng sợ đến vậy.
Rõ ràng đây chỉ là ngày đầu tiên họ gặp nhau, thời gian quen biết chưa đến hai mươi tư tiếng, nhưng dường như cô lại cảm thấy vô cùng yên tâm, vô cùng tin tưởng vào An Tĩnh...
Lâm Mộng Dĩnh dựa vào người An Tĩnh, khép mắt, dần dần say ngủ.
Đa số mọi người không may mắn như Lâm Mộng Dĩnh. Họ trằn trọc, bất an, không thể chợp mắt. Còn An Tĩnh, hắn cũng tuyệt đối sẽ không đi vào giấc ngủ trong hoàn cảnh này.
Ở tận thế, đôi khi người sống còn đáng sợ hơn tang thi.
Hiện thực đã dạy cho hắn đạo lý này.
Vậy nên, khi Trương Tử Hằng rón rén không phát ra tiếng động tiếp cận hắn, tay phải của An Tĩnh đã chuyển động, tư thế nắm ngược đao chuyển thành cầm thẳng. Ánh trăng rọi vào lưỡi đao, trong khoảnh khắc đao xoay tròn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Trương Tử Hằng nhìn hắn một hồi, sau đó xoay người rời đi.
Trương Tử Hằng muốn làm gì?
Đơn giản là muốn vũ khí của hắn, xem hắn có ngủ không, có cơ hội lấy đi không.
Chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Trong tận thế, người mất cảnh giác rất dễ bị kẻ khác trộm sạch vũ khí trong lúc ngủ. Nếu gặp phải kẻ ác, thậm chí còn có thể bị cứa cổ ngay giữa đêm.
Đương nhiên, nếu không ngủ suốt nhiều ngày, cơ thể cũng sẽ kiệt quệ. May mắn là thân thể này của An Tĩnh được hệ thống cường hóa. Thức trắng hai, ba đêm đối với hắn không phải vấn đề. Hắn có thể ngủ bù khi tìm được hoàn cảnh an toàn.
Một đêm yên lặng cho đến khi trời hửng sáng.
Đêm qua, không nhiều người có thể ngủ được. Dù có chợp mắt cũng chỉ vì quá mệt mỏi, không thể không ngủ. Ngoại trừ Lâm Mộng Dĩnh. Cô đã ngủ rất ngon.
Bị đánh thức bởi âm thanh mọi người hoạt động, Lâm Mộng Dĩnh còn hơi mơ màng. Thậm chí cô tự hỏi hôm nay có tiết không nhỉ? Đến khi mở mắt ra, cô mới bừng tỉnh, nhớ lại những gì đã xảy ra vào hôm qua.
Khoảnh khắc đó, Lâm Mộng Dĩnh cảm thấy trống rỗng. Như một cánh chim bay lạc giữa biển khơi không tìm thấy bến đậu. Nhưng rồi An Tĩnh đưa bánh mì và nước khoáng cho cô, kéo Lâm Mộng Dĩnh trở về thực tại.
Cô khẽ "Cảm ơn", rồi nhận lấy và bắt đầu ăn.
Bánh mì là do những người trong lớp cung cấp. Nhưng dưới bánh mì, còn kẹp một viên chocolate. Tuy mới sáng ra ăn chocolate có phần vô trách nhiệm với cân nặng của bản thân. Nhưng đến lúc này, có ai còn quan tâm tới cân nặng nữa.
Ăn xong, Chu Tuệ đến rủ Lâm Mộng Dĩnh cùng đi vệ sinh. Vị trí không xa, ở ngay dưới tầng hai. Giải quyết tại chỗ tuy hơi mất vệ sinh, nhưng trong tình cảnh này, họ không có lựa chọn nào khác.
Lúc quay lại, Lâm Mộng Dĩnh thấy An Tĩnh đứng canh chừng ở cầu thang tầng hai. Tâm trạng hơi hoảng loạn vừa rồi của cô dường như chợt tan biến.