Trở Về Tận Thế

Chương 22: Khác nhau

Khi mọi người đều giải quyết xong nhu cầu cá nhân buổi sáng, âm thanh bàn luận của đám đông lớn dần. Có lẽ đã an toàn, lòng người dần xao động.

Lâm Mộng Dĩnh thấy mọi người xung quanh cúi đầu xầm xì, cô hơi rụt người về phía An Tĩnh.

Sau một hồi thảo luận, ý kiến

của năm mươi người có thể tóm tắt đại khái thành ba loại: đường ai nấy đi, cùng tới một địa điểm an toàn hơn, hoặc ở lại đây chờ cứu viện.

Nghe đến phương án thứ ba, An Tĩnh chỉ cười nhạo.

Cứu viện, ở đâu ra cứu viện?

Nhưng hiện tại, bọn họ không biết rằng thảm họa tận thế này đã thổi quét toàn cầu. Cho đến mười sáu năm sau, vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.

Chu Tuệ nhỏ giọng hỏi Lâm Mộng Dĩnh: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nhưng ánh mắt thì nhìn về phía An Tĩnh. Những người ở đây đều là sinh viên đại học, đều đủ thông minh để nhìn ra – trước mắt, trong tập thể này, người đáng tin cậy nhất chính là người đàn ông có phần kỳ quái đó.

Lâm Mộng Dĩnh sửng sốt. Chốc lát sau, cô thấy âm thanh nghị luận chợt im bặt, không gian trở nên cực kỳ an tĩnh.

Hoặc sáng hoặc tối, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía An Tĩnh.

Sắc mặt cô thoáng chốc trở nên khó coi. Lần thứ hai cô hối hận vì đề nghị quay lại lớp tìm bạn học của mình.

Ánh mắt của bọn họ tựa như châm nhọn, chọc vào người An Tĩnh. Những ánh mắt im lặng phảng phất đang nói: "Anh là người có bản lĩnh nhất. Anh cần phải bảo vệ chúng tôi."

An Tĩnh đương nhiên nhìn thấy biến hóa trên gương mặt Lâm Mộng Dĩnh, biểu cảm hối hận của cô quá mức rõ ràng. Chẳng qua đây vốn là mục đích của An Tĩnh. Hắn muốn cho Lâm Mộng Dĩnh biết - bản thân thánh mẫu cỡ nào, ngây thơ cỡ nào, ngu xuẩn cỡ nào.

Xem đi. Sẽ không ai cảm ơn vì lời nhắc nhở của cô. Lòng tốt của cô sẽ chỉ khiến người một nhà rơi vào tình thế khó xử.

An Tĩnh ác ý nghĩ.

Hắn dựa vào vách tường đã tróc sơn, khoanh tay trước ngực như đang xem kịch. Hắn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác. Nếu chỉ với mấy người này mà có thể làm An Tĩnh lật thuyền trong mương, vậy thì không cần bọn họ ra tay, chính hắn nên tự kết liễu cho rồi.

Biểu hiện hối hận của Lâm Mộng Dĩnh đã rất rõ ràng. An Tĩnh cảm thấy vậy là đủ, chuyện giáo dục cứ tiến hành từng bước.

Đối mặt với ánh mắt của năm mươi người, hắn vẫn điểm nhiên như không. Bước thong thả tới trước mặt Lâm Mộng Dĩnh, hắn nhìn cô từ trên xuống nói: "Đi."

Hắn chỉ nói một chữ, Lâm Mộng Dĩnh đang ôm gối ngồi dưới đất lập tức bật dậy, như thể gấp không chờ nổi muốn rời khỏi.

Nhưng lúc An Tĩnh nhấc chân bước về phía trước, Lâm Mộng Dĩnh vẫn liếc mắt ra hiệu cho Chu Tuệ.

Động tác nhỏ của cô không qua được mắt An Tĩnh. Nhưng cũng không sao cả. Một ngày nào đó cô sẽ hiểu một điều.

Ở tận thế, ngoại trừ chính mình, không thể tin tưởng bất cứ ai.

Đội ngũ hơn năm mươi người cứ thế tan rã. Hai mươi người lựa chọn ở lại tại chỗ. Mười mấy người đi theo An Tĩnh. Trương Tử Hằng dẫn theo nhóm gần hai mươi người còn lại, dự định đi nơi khác.

Trước khi rời đi, An Tĩnh liếc nhìn Trương Tử Hằng một cái.

Hắn có dự cảm, bọn họ sẽ sớm gặp lại.

Kể từ giây phút hắn quyết định dẫn Lâm Mộng Dĩnh đi, con đường của cô đã rẽ sang hướng hoàn toàn bất đồng với đời trước.

An Tĩnh hít sâu một hơi. Hắn không biết liệu lần này có còn chạm mặt tên khốn đời trước đã hại Lâm Mộng Dĩnh tự rạch mặt mình hay không.

Nếu gặp, hắn nhất định sẽ khiến hắn ta sống không bằng chết.