Trở Về Tận Thế

Chương 20: Rời khỏi trường học

Xác nhận phía bên kia an toàn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, từng người lần lượt trèo xuống và chạy về phía đối diện sân thể dục, cuối cùng tập trung sau cửa phòng bảo vệ theo như lộ tuyến đã định trước.

Khi đến lượt Lâm Mộng Dĩnh, An Tĩnh không hề có ý định giúp đỡ. Mặc dù Lâm Mộng Dĩnh hiểu rằng không thể lúc nào cũng dựa vào An Tĩnh. Nhưng người này mới rồi còn chia sẻ niềm vui nhỏ cùng cô, chớp mắt đã trở nên vô tình như vậy, làm Lâm Mộng Dĩnh cảm thấy hơi hụt hẫng.

Cô nắm lấy sợi dây thừng làm từ quần áo, chân dẫm lên vách tường và cẩn thận trèo xuống.

Giờ khắc này, Lâm Mộng Dĩnh cảm thấy rất may mắn vì đã thay giày thể thao. Nếu vẫn mang giày cao gót như buổi sáng, chắc chắn cô không thể trèo tường được.

Có vài nữ sinh đã vứt giày cao gót, dẫm chân trần trên đất và cứ thế lao qua sân thể dục.

Đến lúc Lâm Mộng Dĩnh chạm đất, cô lại thấy An Tĩnh ở trên tầng nắm bệ cửa sổ. Hắn cũng không thèm nắm dây thừng, nhẹ nhàng như mèo nhảy xuống cạnh cô mà không phát ra tiếng động nào.

Lâm Mộng Dĩnh mới rồi còn hơi sượng sạo, nhưng giờ lại cảm thấy vui vui. Nhất là khi nhìn vào bàn tay quấn vải của mình. Đây là do hắn quấn cho cô. Trước đó, khi cùng cả lớp xuống tầng, hắn đã cầm lại dao găm ba lưỡi. Và trước khi cô phải đu dây thừng, hắn đã quấn vải kỹ hai tay cho cô, nên khi cô leo xuống dễ dàng hơn rất nhiều

An Tĩnh dẫn đầu chạy. Lâm Mộng Dĩnh cũng không chần chừ, chạy sát phía sau hắn.

Có vẻ vì cô mà hắn đã giảm tốc độ. Nhưng tiết tấu của hắn tốt hơn nhiều so với Lâm Mộng Dĩnh. Lâm Mộng Dĩnh thử học theo hắn, phát hiện tốc độ nhanh hơn mà tiếng động cũng nhỏ hơn.

Khi bọn họ tới phòng bảo vệ lại chỉ thấy vài sinh viên, hơn hai mươi người đến trước không thấy đâu. Một sinh viên ngồi cạnh phòng an ninh giơ điện thoại lên. Trên màn hình viết:

"Những bạn học đi trước đã qua khu đất hoang. Mọi người tập trung một chỗ quá đông không tốt. Hai người mới đến hãy chờ một chút, lần lượt đi qua đó. Đừng lo lắng, dọc đường sẽ có người dẫn đường. Nhớ báo tin cho các bạn đến sau."

Khi xác định Lâm Mộng Dĩnh đã đọc xong nội dung trên điện thoại, hai sinh viên nhổm dậy rón rén đi về phía trước.

Trương Tử Hằng quả thực rất nhanh nhạy. Làm vậy có thể đảm bảo an toàn cho đa số người - tối thiểu sẽ không bị diệt cả đoàn. Hẳn phía trước cũng có trạm gác tương tự như ở phòng an ninh vừa rồi.

Khi nhóm Lâm Mộng Dĩnh đi qua ba trạm gác, rốt cuộc đến tòa nhà ở khu đất hoang. Trời đã tối hẳn. Mọi người tập trung ở tầng ba một tòa nhà tương đối rộng. Hẳn tầng này cũng đã được chọn lựa kỹ càng.

Trương Tử Hằng đã suy xét mọi mặt chu toàn. Di động giữ chế độ nguồn điện thấp, không chiếu ra ánh sáng quá mạnh. Khi họ đến tầng ba, thậm chí còn được phát mỗi người một chai nước và một ổ bánh mì.

Hiển nhiên, đã có người đến khu thương mại và mang được đồ về.

Ngày đầu tiên của tận thế, nhóm sinh viên này có thể xem như khá may mắn.

Họ đã tìm được nơi trú ẩn, có nước và đồ ăn. Nhưng trong bóng đêm, từ góc nào đó loáng thoáng vang lên tiếng khóc, rồi dần nhỏ lại.

Trong bóng tối, kính bảo hộ từ công nghệ đen mang theo chức năng nhìn ban đêm, giúp An Tĩnh nhìn rõ hết thảy mọi thứ. Bao gồm Lâm Mộng Dĩnh đang lặng lẽ dịch người lại gần hắn.