Vì An Tĩnh đã dọn sạch tang thi tầng hai, mọi người đều tiến vào một phòng học dựa gần cầu thang tầng hai để nghỉ ngơi, đồng thời bàn bạc đối sách.
Trong lúc nghỉ ngơi, các nam sinh tìm thấy nước uống từ phòng nghỉ giảng viên. Tuy không đủ ly dùng một lần, nhưng hai ba thùng nước cũng tạm đủ cho năm mươi người uống.
Tuy nước uống không cung cấp năng lượng, nhưng ít nhất có thể lấp đầy bụng.
Chu Tuệ, chị em tốt của Lâm Mộng Dĩnh bưng một ly nước, dè dặt đến trước mặt Lâm Mộng Dĩnh: "Tiểu Dĩnh, cậu uống trước đi. Tớ biết cậu không thích dùng lại ly người khác đã uống, nên tớ lấy ly mới cho cậu uống trước."
Lâm Mộng Dĩnh hơi cảm động. Tuy không quá khát, cô vẫn nhận lấy uống một hớp, rồi đưa lại: "Cảm ơn cậu, tớ uống xong rồi."
Chu Tuệ mỉm cười: "Không có gì, vừa rồi cậu còn cho bọn tớ... Giúp đỡ lẫn nhau thôi mà!" Lâm Mộng Dĩnh biết cô ấy nói đến chuyện chocolate. Nhưng hiện tại người nhiều miệng tạp, sợ người khác nghe thấy, nên mới không nói hết câu.
Lâm Mộng Dĩnh vỗ tay Chu Tuệ: "Cậu uống đi!"
Lúc này Chu Tuệ mới uống nốt nước trong ly. Lâm Mộng Dĩnh thấy cô ấy uống xong, mới quay đầu đi, nhìn về phía An Tĩnh ngồi cách cô không xa.
Hắn ngồi dựa tường, kính bảo hộ che hơn nửa khuôn mặt. Người ngoài thậm chí không thấy rõ hắn đang mở mắt hay nhắm mắt, chứ nói chi tới biểu cảm.
Cô lại nhìn về phía nhóm Trương Tử Hằng. Nhóm ban cán sự dường như đang thảo luận gì đó, lúc thì lớn tiếng, lúc thì nhỏ tiếng.
Bọn họ bàn bạc một lúc lâu. Sau đó Trương Tử Hằng đứng lên, chờ mọi người tập trung chú ý mới đè giọng nói: "Hẳn vừa rồi mọi người cũng thấy, tầng một đông tang thi như vậy, chúng ta không thể trực tiếp đi xuống. Hiện tại chỉ có một cách duy nhất, là trèo xuống từ cửa sổ tầng hai."
Hắn vừa dứt lời, đám người lập tức xôn xao. Trương Tử Hằng thấy hơi đau đầu, nhưng vẫn lớn giọng hơn để át tiếng ồn: "Tôi biết không ai có thể chắc chắn tang thi có tràn ra chỗ cửa sổ hay không. Nhưng nếu chúng ta còn chần chừ, chưa biết chừng một lát sau, ngay cả cửa sổ cũng đầy tang thi!"
Hắn nói rất có lý. Trong nháy mắt đám đông lặng ngắt như tờ, chấp nhận quan điểm của hắn.
Trương Tử Hằng tiếp tục giải thích. Hắn đưa ra biện pháp là dùng áo khoác buộc thành dây thừng để trèo xuống từ cửa sổ. Vì đây là tầng hai, lỡ chẳng may có ai leo giữa chừng ngã xuống cũng không đến mức nguy hiểm.
Thật ra đa số nam sinh đều có thể nhảy xuống trực tiếp từ cửa sổ tầng hai. Nhưng để đảm bảo an toàn, cũng suy xét tới các nữ sinh, nên cuối cùng mọi người vẫn quyết định dùng dây thừng.
Sau khi thống nhất, mọi người lần lượt cởϊ áσ khoác góp lại. Nhưng đến phiên An Tĩnh, Trương Tử Hằng lại theo bản năng lướt qua hắn khi thu áo khoác, cũng không hỏi đến Lâm Mộng Dĩnh.
Đến khi thắt xong dây thừng, trời đã dần tối. Thời gian cấp bách, lớp phó thể mỹ xung phong trèo xuống trước. Động tác của hắn khá nhanh nhẹn, khi tiếp đất chỉ phát ra tiếng động rất nhỏ. Sau đó hắn quan sát tình hình xung quanh, rồi lập tức chạy về phía đối diện sân thể dục. Khi không còn thấy bóng dáng hắn nữa, phía xa chợt lóe lên ánh sáng lập lòe.
Đây là ám hiệu đã thống nhất từ trước. Mặc dù di động không nghe gọi được, nhưng nếu còn pin thì vẫn có thể dùng làm đèn pin.