Sau khi thấy An Tĩnh tạm xử lý xong, Trương Tử Hằng lại chủ động tiến đến trước mặt Lâm Mộng Dĩnh, muốn tìm hiểu tình hình bên ngoài cũng như tiếng nổ lớn vừa rồi.
Lâm Mộng Dĩnh chọn lọc một vài thông tin để kể, tuyệt nhiên không nhắc đến vụ nổ. Nếu có ai hỏi, cô chỉ đáp qua loa rằng mình cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Cô hiểu rất rõ nếu tiết lộ “trụ biến thế cách đây hai ba km phát nổ”, thì chỉ có hại chứ chẳng được lợi gì. Chuyện này sẽ chỉ làm những người khác khủng hoảng, hơn nữa còn bại lộ việc An Tĩnh sở hữu thiết bị quan sát tầm xa.
Lâm Mộng Dĩnh minh bạch đạo lý “mang ngọc có tội”. Cô không thể đảm bảo nhóm nam sinh này liệu có ý đồ bất chính, muốn cướp đoạt trang bị của An Tĩnh hay không.
Lúc này Lâm Mộng Dĩnh bắt đầu hối hận việc quay lại. Cô không ngờ sau khi trở về lại phải đối mặt với cục diện đầy toan tính và đề phòng như vậy.
Trong suy nghĩ của cô, lẽ ra chỉ là một cuộc trao đổi thông tin ngắn gọn, sau đó đường ai nấy đi. Nhưng không ngờ, hiện tại lại là tình hình khó lòng rời đi. Hơn nữa, dường như Trương Tử Hằng đang có ý định thu nạp bọn họ, để bọn họ lần nữa trở thành một phần tử của lớp.
Rốt cuộc, người đàn ông kia vừa nhìn đã mang lại cho người ta cảm giác an toàn.
Sau khi trói xong toàn bộ người bất tỉnh, An Tĩnh trở lại cạnh Lâm Mộng Dĩnh. Dáng vẻ hắn như thể một mực nghe lệnh Lâm Mộng Dĩnh, làm Lâm Mộng Dĩnh có chút không quen.
Tựa như An Tĩnh thật sự xem bản thân là một người làm thuê, hoàn toàn nghe lời chủ mướn. Nhưng Lâm Mộng Dĩnh biết rõ tất cả chỉ là biểu hiện ngụy trang của hắn. Thậm chí, có lẽ đây còn là thử thách An Tĩnh đặt ra cho cô. Cô không rõ vì sao An Tĩnh muốn thử thách cô. Nhưng nếu hắn đã làm vậy, hẳn phải có lý do của hắn.
Không khai thác được bao nhiêu thông tin từ Lâm Mộng Dĩnh, Trương Tử Hằng chuyển hướng sang An Tĩnh. Dường như hắn muốn tìm cơ hội bắt chuyện, nhưng An Tĩnh hoàn toàn phớt lờ.
Trương Tử Hằng thở dài, sau đó quay lại hỏi Lâm Mộng Dĩnh: “Các cậu có dự định gì tiếp theo không?”
“Tạm thời chưa nghĩ ra. Nhưng lớp trưởng xem ra đã có kế hoạch. Trước khi rời khỏi làng đại học, tôi chắc chắn sẽ nghe theo lớp trưởng.”
Lời hay ai mà không biết. Lâm Mộng Dĩnh trước giờ lại tinh tế khéo léo, chỉ cần một nụ cười ngọt ngào đã có thể khiến nhiều người buông lỏng cảnh giác. Nhưng Trương Tử Hằng xem ra không phải người đơn giản. Đối mặt với nụ cười của cô, hắn vẫn thản nhiên như không thấy.
Hắn chỉ ra vẻ hòa nhã trấn an: “Vậy cậu qua gặp Chu Tuệ trước đi, có vẻ cậu ấy rất mong cậu.”
Lâm Mộng Dĩnh mỉm cười rồi đi về phía Chu Tuệ. Dĩ nhiên, An Tĩnh cũng lặng lẽ theo sau. Khi cô hoà vào nhóm nữ sinh, hắn mới ngồi xuống một góc gần đó nghỉ ngơi.
Sự trở lại của Lâm Mộng Dĩnh khiến nhóm nữ sinh vui mừng ra mặt. Chu Tuệ thậm chí còn rưng rưng nước mắt, ôm chầm lấy cô: “Hu hu, Tiểu Dĩnh, tớ còn tưởng cậu không quay lại nữa.”
“Sao có thể chứ? Vừa thấy có nguy hiểm là tớ đã nghĩ ngay đến các cậu rồi. Tớ chỉ sợ các cậu cũng sẽ gặp chuyện như những người ngoài kia.”
Lâm Mộng Dĩnh lấy từ trong túi ra một bọc nilon nhỏ. Đây là đồ An Tĩnh đưa cho cô, bên trong đều là dây thun.
“Buộc tóc lên trước đã, tớ thấy chỉ có vài người buộc tóc, búi lại cho dễ hoạt động.”
Nghe cô nói vậy, các nữ sinh mới bắt đầu quan sát kỹ Lâm Mộng Dĩnh. Chu Tuệ hơi nghi hoặc hỏi: “Tiểu Dĩnh, sao cậu lại thay quần áo?”