Tuy đã mười sáu năm không gặp vị “Lớp trưởng đại nhân” này, nhưng An Tĩnh liếc mắt một cái đã nhận ra. Hình như tên Trương Tử Hằng? Giống như trong trí nhớ, là một gã nhìn tưởng có chút khôn vặt, thực tế lại ngu xuẩn vô cùng.
An Tĩnh đương nhiên không để mặc một kẻ từng có hiềm khích với mình đứng đó hùng hổ chất vấn Lâm Mộng Dĩnh. Việc cô không vội vàng kể cho người khác những gì hắn nói cũng chứng tỏ… dường như hắn đã đánh giá thấp Lâm Mộng Dĩnh?
Cũng phải. Nếu Lâm Mộng Dĩnh quá ngu ngốc, hắn còn phải hoài nghi kiếp trước hắn làm sao mà sống được mười sáu năm ở tận thế.
An Tĩnh bước lên chắn trước mặt Lâm Mộng Dĩnh. Bộ trang bị trên người hắn quá hù người. Hơn nữa, ngay khi vừa tỉnh lại, bọn họ còn loáng thoáng nghe thấy tiếng súng, có vẻ như hắn đã giao chiến ở đâu đó. Thắt lưng hắn giắt súng lục, trên lưng còn vác theo vũ khí hạng nặng, khiến đám nam sinh không khỏi e dè.
An Tĩnh không hề giải thích, chỉ chậm rãi cất tiếng: “Từ từ nói.”
Ý hắn đương nhiên không phải bảo Lâm Mộng Dĩnh nói thẳng toàn bộ sự thật. Nếu cô thực sự làm vậy, chưa bàn đến việc đối phương có tin hay không, dù họ tin thì cũng là phiền toái với An Tĩnh.
Lâm Mộng Dĩnh vốn thông minh lanh lợi từ nhỏ, đương nhiên nghe ra ẩn ý.
Đây là một thử thách nhỏ với cô. Có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào khả năng ứng biến của chính cô.
Dưới sự che chở của An Tĩnh, Lâm Mộng Dĩnh khẽ gật đầu, cô ra vẻ như đang hồi tưởng rồi chậm rãi nói:
“Chuyện là thế này. Đây là người ba tôi phái tới bảo vệ tôi. Sau khi rời khỏi đây, chúng tôi vốn định ra ngoài. Nhưng đến ngoài phố, tôi phát hiện những người vốn đang bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy lại biến thành dáng vẻ kia…”
Lâm Mộng Dĩnh run rẩy: “Cũng giống tình huống hiện tại. Có người lúc đang cõng người khác, ai ngờ người hôn mê lại đột nhiên tỉnh dậy rồi xông lên cắn người.”
“Nói cách khác, những người hôn mê sau khi tỉnh lại, cũng có khả năng sẽ biến thành dáng vẻ kia… Chúng tôi vốn đã định rời đi. Nhưng tôi nghĩ tới Tuệ Tuệ vẫn còn ở đây, cảm thấy không thể bỏ mặc các cậu ấy, nên mới lôi kéo anh ấy quay lại.”
Khi nhắc đến hai chữ “Tuệ Tuệ”, Lâm Mộng Dĩnh còn ngẩng đầu, đưa mắt tìm kiếm chị em thân thiết của mình giữa đám đông phía sau. Đối phương bắt gặp ánh mắt cô, nghe được lời cô nói, không khỏi cảm động một hồi.
“Tôi tin tưởng Tiểu Dĩnh! Nếu không tại sao cậu ấy phải quay lại?”
Trương Tử Hằng quay đầu nhìn Chu Tuệ - bạn cùng phòng của Lâm Mộng Dĩnh, rồi bình thản nói: “Cũng có thể vì bên ngoài quá nguy hiểm, đi không được nên mới phải về.”
Nhưng với số vũ khí treo trên người An Tĩnh, lời này của hắn không có bao nhiêu sức thuyết phục.
Trương Tử Hằng cuối cùng vẫn thu lại vẻ đối địch, trưng ra nụ cười ôn hòa giả dối: “Nhưng tôi tin bạn học Lâm Mộng Dĩnh nói thật. Nếu vậy, chúng ta cứ làm theo lời bạn học Lâm Mộng Dĩnh lúc nãy. Đặt bọn họ ở xa chút, tách riêng từng người, trói tay chân lại.”
Dù hắn nói vậy, nhưng các nam sinh lại không hề động đậy. Nguyên nhân rất đơn giản.
Lâm Mộng Dĩnh vừa mới kể có người bị cắn ngay lúc đang cõng người hôn mê. Bây giờ bọn họ nào dám chạm vào nữa? Trước đó họ không biết nên không sợ, bây giờ hiểu rồi, ai lại muốn tự đâm đầu vào nguy hiểm?
An Tĩnh nhìn một đám nam sinh hèn nhát như vậy, lại chẳng hề ngạc nhiên. Bọn họ vốn đều là loại không có cốt khí. Nếu không về sau đã chẳng răm rắp nghe lệnh Trương Tử Hằng.
An Tĩnh cầm đao quân dụng, cắt sợi dây thừng làm từ quần áo trước đó. Hắn tiến đến chỗ nhóm người bị đặt ở bậc thang trước hội trường, cột chặt hết mười mấy sinh viên còn đang bất tỉnh, sau đó tách riêng từng người đặt ở những chỗ khác nhau.