Trở Về Tận Thế

Chương 12: Nói trắng ra, cô chỉ là một cô bé

An Tĩnh quay đầu lại, chỉ về một góc khuất bên cạnh, sau đó ra hiệu cho cô ngồi xuống, còn làm dấu im lặng. Lâm Mộng Dĩnh hiểu ý gật đầu, bước thật nhẹ đến chỗ ngoặt không xa phía trước, cẩn thận nấp kỹ.

Thấy cô đã vào vị trí, An Tĩnh mới rút đao ra, đi về phía tang thi.

Lâm Mộng Dĩnh chỉ đứng nhìn thôi cũng đã thấy vô cùng căng thẳng. Động tác của An Tĩnh có phần tùy ý, tựa hồ không để tang thi vào mắt. Khi tang thi lững thững bước về phía An Tĩnh, cô thấy tim mình sắp vọt lên tận cổ họng, vậy mà An Tĩnh vẫn bình thản nhàn nhã.

Không phải An Tĩnh khinh suất, mà là hắn hiểu rất rõ về tang thi. Thời điểm vừa mới chuyển hóa, tốc độ và phản ứng của chúng đều chậm chạp. Xét cho cùng, chúng cũng là sinh vật hình người. Dù não bộ bị rối loạn bởi một số tác nhân khiến chúng rơi vào trạng thái "bất tử giả". Nhưng trong giai đoạn đầu, ngũ cảm và cơ thể chúng vẫn hoạt động theo cơ chế của con người.

Đặc biệt, não bộ và cơ thể không hoạt động nhất quán, dẫn tới sự phối hợp xảy ra vấn đề.

Đối phó tang thi lúc này rất đơn giản, ít nhất đơn giản hơn nhiều so với khi chúng đã thích nghi với trạng thái mới.

Chỉ trong chốc lát, hắn nhẹ nhàng giải quyết năm sáu con tang thi trước mặt, sau đó gọi Lâm Mộng Dĩnh ra.

Trong suốt quá trình An Tĩnh chỉ dùng đao. Bởi vì súng do hệ thống phát… không có bộ phận giảm thanh. Nhìn siêu thị hệ thống yết giá 50 tích phân một nòng giảm thanh, An Tĩnh chỉ có thể cố gắng dùng vũ khí cận chiến.

Mặc dù những tang thi này dễ đối phó riêng lẻ, nhưng một khi số lượng tăng lên, tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.

Trên đường đưa Lâm Mộng Dĩnh về lớp, An Tĩnh cũng tích góp đến 26 tích phân. Không hẳn là có thu hoạch, mà là có thu hoạch lớn.

Cũng may phòng học của Lâm Mộng Dĩnh cách hàng rào không xa. Chỉ mất một lúc cả hai đã băng qua sân thể dục vắng người, tới dưới lầu phòng học. Hiện tại trường học cực kỳ an tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ngay khi họ vừa đến, các bạn học của Lâm Mộng Dĩnh đã phát hiện ra và thả xuống một sợi dây thừng buộc từ áo khoác mỏng qua ô cửa sổ.

Việc trèo lên bằng thứ này với Lâm Mộng Dĩnh là quá khó, nhưng với An Tĩnh lại vô cùng đơn giản. Hắn cõng Lâm Mộng Dĩnh, nắm lấy sợi dây trông có vẻ không an toàn kia, rồi thuần thục leo lên tầng ba.

Khi vào lớp, tình huống trong phòng học không hẳn là tốt, nhưng cũng không tính quá kém.

Thực tế giai đoạn đầu tang thi cũng không phải mối đe dọa quá lớn. Trong lớp của Lâm Mộng Dĩnh có khá nhiều nam sinh, khi biến cố xảy ra họ đã dùng ghế quật ngã một số tang thi. Rốt cuộc, thời buổi này ai mà chẳng từng xem phim về tang thi, nên cứ thử làm theo cách trên phim, không ngờ thật sự có hiệu quả.

Tuy nhiên, trong lớp vẫn còn một số người hôn mê. Tất cả đều được mọi người đỡ vào hội trường, tập trung cạnh bậc thang trước bục giảng. Tuy không rõ bọn họ bị sao, nhưng mọi người trong phòng học đều cẩn thận giữ khoảng cách, không dám đến gần.

Lâm Mộng Dĩnh thấy vậy lập tức la lên theo bản năng: “Mau! Đưa bọn họ ra xa, tách riêng từng người! Trói tay chân lại!”

Đầu óc cô phản ứng rất nhanh, nhưng việc lên tiếng ra lệnh lúc này chẳng khác nào thách thức quyền chỉ huy của người đang dẫn dắt nhóm.

Trong nhóm nam sinh, lớp trưởng đứng dậy: “Lâm Mộng Dĩnh, cậu nói vậy có lý do gì không?”

Lâm Mộng Dĩnh sững người. Cô không ngờ tới việc mình sẽ bị chất vấn. Lớp trưởng hơi cau mày, rõ ràng không hề tán đồng.

Lâm Mộng Dĩnh lập tức luống cuống. Cô biết nếu giờ nói rằng An Tĩnh đã bảo mình như vậy, chẳng những không khiến lời nói của cô tăng sức thuyết phục, mà còn có thể mang đến phiền toái cho An Tĩnh.

Nói trắng ra, cô chỉ là một cô bé.