Trở Về Tận Thế

Chương 11: Thỉnh cầu

Lâm Mộng Dĩnh cố gắng kiên trì gật đầu: “Đúng vậy, em rất lo lắng cho các bạn em… Thật ra là lo cho bạn cùng phòng ký túc xá. Quan hệ của em với các bạn ấy rất tốt. Nếu họ xảy ra chuyện trong tình huống này, em sẽ rất áy náy, vô cùng khó chịu. Tuy em biết hiện tại đề xuất việc này, là hành vi rất ngu xuẩn. Nhưng nếu cứ như vậy rời đi, sau này em sẽ sống trong áy náy.”

Khóe miệng An Tĩnh đột nhiên căng ra một nụ cười. Có lẽ vì đã rất lâu hắn không cười, biểu cảm hơi quái dị, thoạt nhìn giống như nụ cười của con rối - cực kỳ giả.

Không chỉ giả, còn mang theo trào phúng.

An Tĩnh biết chính mình mười sáu năm trước, khi chưa trải qua đủ mọi chuyện ở tận thế, có lẽ sẽ có chút ngây thơ. Nhưng không ngờ lại đơn thuần thiện lương đến mức này.

An Tĩnh tự nhận chính mình không phải người tốt. Tuy sẽ không làm những việc trái với điểm mấu chốt của bản thân. Nhưng bảo hắn trong tình huống có uy hϊếp đến an toàn sinh mệnh của mình mà đi cứu người khác, thì làm ơn cút xa giùm.

Đương nhiên, với An Tĩnh mà nói bây giờ trở về trường không đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng hắn có thể dự đoán được những rắc rối tiếp theo. Cứu người cũng không chỉ cảnh báo là xong, mà rất có thể sẽ bị dây dưa, kéo theo vô số nguy hiểm khác.

Phản ứng đầu tiên của An Tĩnh là cự tuyệt. Dù sao những người bạn cùng phòng mười sáu năm trước đối với hắn mà nói đã quá xa xôi, chẳng khác nào người dưng nước lã. Nhưng trong đầu An Tĩnh, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.

Khóe miệng hắn cong lên một nụ cười quỷ dị. Con người là một loại sinh vật rất phức tạp, vào một số thời điểm đặc thù, sẽ làm ra vài chuyện cực kỳ ngu xuẩn.

Nếu Lâm Mộng Dĩnh vĩnh viễn ngu xuẩn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị thương tổn rất sâu. Nghĩ đến đây, ngay khi Lâm Mộng Dĩnh sắp tuyệt vọng, An Tĩnh đột nhiên mở miệng: “Được.”

Thế nên không cần chờ đến khi mọi người tỉnh lại, hiện tại An Tĩnh liền dẫn cô đi.

Trước khi đi, An Tĩnh cũng thực hiện một số công tác chuẩn bị. Hắn lấy con dao găm ba lưỡi lúc trước đưa cho Lâm Mộng Dĩnh, bảo cô dùng tay phải cầm chắc. Sau đó, hắn lấy một chiếc khăn lông từ cửa hàng tiện lợi, quấn chặt dao găm vào tay cô.

“Nghe kỹ, nếu có tang thi mắt đỏ tới gần, thì dùng cái này, đâm nó. Từ hàm dưới, cùng với hốc mắt, chọc lên trên, đừng có, đâm vào trán.”

“Những kẻ nằm trên mặt đất, thì tránh, xa ra.”

Lâm Mộng Dĩnh hết sức trịnh trọng gật đầu, sau đó theo An Tĩnh đi xuống.

An Tĩnh đi phía trước, cố ý thả chậm bước chân để chờ cô, nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng linh hoạt. Đầu hắn thi thoảng xoay qua lại, liên tục quan sát xung quanh.

Tiếng bước chân của hắn rất khẽ, hoàn toàn khác với những bước chân dồn dập lúc mới gặp. Hiển nhiên, hắn đang cố kiểm soát âm thanh khi di chuyển.

Lâm Mộng Dĩnh rất khó hình dung tâm tình của mình lúc này.

Cô là một người cực kỳ cảnh giác với phái nam. Ngoại hình ưa nhìn không chỉ mang đến cho cô nhiều ưu thế, cũng đem lại không ít rắc rối. Vậy nên từ nhỏ đến lớn, cô luôn đặc biệt cẩn thận.

Nhưng không hiểu vì sao, đối diện với An Tĩnh, lại khiến cô cảm thấy – đây là người là người có thể tin cậy, ngay cả cảnh giác cơ bản đều bị ném ra sau đầu.

Ngay cả hiện tại nhìn bóng lưng hắn phía trước, Lâm Mộng Dĩnh đều thấy rất có cảm giác an toàn.

Đường về ban đầu khá thông thuận. Dù sao khu vực này cũng hoang vắng. Nhưng vừa rời khỏi khu giải tỏa đầy cỏ dại, họ đã nhìn thấy một số tang thi du đãng trên đường.

Chúng thực sự giống trên phim ảnh - bước đi xiêu vẹo lang thang khắp phố, miệng không ngừng chảy dãi, hai mắt đỏ ngầu, trên người còn có không ít miệng vết thương nhìn như vết cắn.

Lâm Mộng Dĩnh nuốt nước bọt, theo sát sau lưng An Tĩnh.