Cô đã thay quần áo, giờ có thể di chuyển thuận tiện hơn. Dù mắt cá chân vẫn còn đau, nhưng không ảnh hưởng Lâm Mộng Dĩnh hoạt động bình thường.
Sau khi ăn uống no đủ, Lâm Mộng Dĩnh bắt đầu suy nghĩ về bước tiếp theo.
Nhưng câu trả lời của An Tĩnh lại nằm ngoài dự kiến. Hắn chỉ nói một chữ: “Chờ.”
“Chờ? Chờ cái gì?” Lâm Mộng Dĩnh khó hiểu.
Tính cách An Tĩnh không phải thích ra câu đố, đối mặt Lâm Mộng Dĩnh càng không tính toán giấu giếm: “Chờ mọi người, tỉnh lại.”
Là một người thông minh, Lâm Mộng Dĩnh rất nhanh đã minh bạch điểm mấu chốt.
“Ý của anh là… vẫn còn người chưa tỉnh lại sau đợt sóng xung kích vừa rồi?” Một dự cảm chẳng lành hiện lên trong đầu Lâm Mộng Dĩnh: “Nếu, nếu hiện tại chưa tỉnh, vậy họ có khả năng biến thành tang thi không?”
An Tĩnh gật đầu.
Sắc mặt Lâm Mộng Dĩnh lập tức trở nên tái nhợt.
Cô dường như nhìn thấy cảnh tượng: Các bạn học nâng người bất tỉnh tập trung một chỗ, không biết khi nào có một con tang thi lặng yên thức tỉnh, há miệng cắn vào bạn học bên cạnh đang dìu nó.
Chuyện như vậy, hẳn là không hiếm thấy ở đất nước này. Đối mặt với người gặp khó khăn, chẳng lẽ có thể làm ngơ để họ bị tang thi xé xác? Nhưng nếu dồn mọi người vào cùng một chỗ, mọi chuyện có thể sẽ trở nên càng nghiêm trọng.
Lâm Mộng Dĩnh theo bản năng muốn lấy di động gọi cho bạn học cảnh báo. Nhưng giây tiếp theo cô sực nhớ, hệ thống liên lạc đã hoàn toàn tê liệt.
Phút chốc Lâm Mộng Dĩnh không biết nên làm gì bây giờ. Lý tính nói với cô - không có cách nào, các bạn học chỉ có thể dựa vào số phận… Nhưng cảm tính lại khiến cô xao động. Đó là bạn học của cô, bạn cùng phòng, chị em tốt cơ hồ như bóng với hình suốt hai năm của cô.
Nếu nói có thể buông bỏ hoàn toàn, vậy hiển nhiên không thực tế, cũng quá vô tình.
Nghĩ đến viễn cảnh bạn cùng phòng của cô, chị em tốt của cô, chỉ vì cô không nói chuyện này cho họ, họ sẽ bởi vậy mà chết. Lâm Mộng Dĩnh tức khắc không thể chịu nổi.
Hơn nữa nơi này cũng không cách quá xa phòng học, chỉ hơn mười phút đi bộ… Lâm Mộng Dĩnh nghĩ đến đây, không khỏi ngẩng đầu lên. Cô không ngu ngốc, đương nhiên biết chỉ dựa vào mình cô muốn lông tóc vô thương trở về không khỏi có chút thiếu thực tế. Tuy không rõ tình hình bên ngoài, nhưng dầu gì cũng đã xem qua vô số phim ảnh về tang thi.
Chỉ cần tưởng tượng đến bạt ngàn tang thi, Lâm Mộng Dĩnh đã thấy lạnh sống lưng.
Hiện tại cô chỉ có thể dựa vào An Tĩnh, nhưng loại thỉnh cầu này…
Không cần ai nói Lâm Mộng Dĩnh cũng biết, không khỏi quá mặt dày mày dạn.
Lâm Mộng Dĩnh hoàn toàn không biết mở miệng thế nào, ấp úng nhìn An Tĩnh. Nhưng đối phương cúi đầu, dường như đang sửa sang hàng hóa hắn vừa càn quét từ cửa hàng tiện lợi. Chỉ nhìn từ phía Lâm Mộng Dĩnh sang, là có thể thấy một vài vật dụng thiết yếu..
Bật lửa, la bàn, dây câu, kẹp giấy, áo mưa, đèn pin, một ít pin, ngoài ra là thức ăn gì đó.
“Cái đó…”
Lâm Mộng Dĩnh đợi trong chốc lát, thấy An Tĩnh sửa sang xong đồ từ cửa hàng tiện lợi bắt đầu kiểm kê đến bọc đồ của hắn, Lâm Mộng Dĩnh cuối cùng cũng không nén được, quyết định mở miệng.
An Tĩnh ngẩng đầu nhìn cô, ý là - có chuyện gì?
Da đầu Lâm Mộng Dĩnh đều run lên, nhưng vẫn nhỏ giọng nói ra thỉnh cầu của mình: “Có thể, có thể đưa em trở về phòng học một lát được không?”
Đồ vật trong tay An Tĩnh khựng lại. Hắn cẩn thận đặt băng đạn xuống đất, sau đó mới nhìn về phía cô: “Trở lại, phòng học?”