“Bộ đồ trước đó không tiện hoạt động, nên tớ thay sang bộ này.” Lâm Mộng Dĩnh giải thích đơn giản, sau đó rôm rả trò chuyện cùng những người khác.
An Tĩnh dù nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng vẫn dỏng tai lắng nghe, lưu ý tình hình xung quanh, không bỏ sót bất cứ thông tin hữu ích nào. Ngoại trừ lúc mở màn hơi khác đời trước đôi chút, còn lại dường như không có nhiều thay đổi.
Lớp trưởng đại nhân “thông minh hơn người” rất nhanh nhận ra tiếp tục chờ ở đây không hề an toàn. Hơn nữa, họ còn phải đối mặt với vấn đề trọng yếu nhất: trong phòng học không có thức ăn hay nước uống.
Vốn dĩ mọi người học một buổi sáng, ai cũng đói bụng. Ngờ đâu chưa tới nghỉ trưa lại xảy ra chuyện như vậy. Suốt cả buổi chiều, ai nấy đều hoang mang, lo sợ, chắc hẳn nhiều người bụng đã réo liên tục.
Nhưng đây là khu giảng đường, lấy đâu ra đồ ăn. Có chăng cũng chỉ là chút đồ ăn vặt mà vài sinh viên mang theo, nhưng chừng đó chẳng đáng là bao.
Trương Tử Hằng cùng mấy thành viên ban cán sự như lớp phó thể mỹ, lớp phó học tập kéo nhau ra một góc bàn bạc. Dù không thể truy cập internet nhưng một số chức năng cơ bản trên điện thoại vẫn còn hoạt động. May mắn là có vài người đã tải sẵn bản đồ giao thông khu vực xung quanh, nên có thể vận dụng.
Sau khi kiểm tra bản đồ trên điện thoại, họ tổng kết hai phương án: một là đến căn-tin, mất khoảng hơn mười phút; hai là ra các cửa hàng ngoài phố, cũng tốn thời gian tương đương.
Nhưng mật độ người mà họ phải vượt qua trong hai phương án không giống nhau. Lúc trước, An Tĩnh đã từng ra ngoài, để đến cửa hàng, chỉ cần băng qua sân thể dục, đi ra cửa sau rồi dọc theo đường chính một đoạn là đến nơi. Do sự việc xảy ra vào giờ học nên cả sân thể dục lẫn đường cái đều không có quá nhiều người.
Ngược lại, nếu đến căn-tin, họ phải xuyên qua cả khu giảng đường và khu hành chính, nơi chắc chắn sẽ có rất nhiều sinh viên và giảng viên. Nguy hiểm tiềm tàng không thể lường trước.
Hơn nữa… ánh mắt Trương Tử Hằng đảo qua An Tĩnh và Lâm Mộng Dĩnh. Lâm Mộng Dĩnh đã thay quần áo, rõ ràng không thể là về ký túc xá thay, mà chắc hẳn đã lấy từ cửa hàng bên ngoài. Nếu bọn họ có thể trở về an toàn, chứng tỏ tình hình bên khu thương mại vẫn còn tạm ổn.
Trong lòng đã có quyết định, Trương Tử Hằng hội ý với ban cán sự. Sau khi thuyết phục họ xong, Trương Tử Hằng tập hợp mọi người trong lớp lại.
“Mọi người, nghe tôi nói. Tôi và ban cán sự đã bàn bạc và quyết định rằng cần phải ra ngoài. Nếu cứ mắc kẹt ở đây, cuối cùng chúng ta chỉ còn đường chết. Không biết bao giờ mới có cứu viện, nhưng tôi tin nhiều bạn đều đã đói lả. Hơn nữa sinh viên ở khu giảng đường rất đông, không ai biết tình hình sẽ diễn biến ra sao. Vậy nên chúng tôi quyết định rút khỏi đây, đến khu thương mại, ít nhất không thể để mọi người chết đói.”
Mọi người đều thấy lớp trưởng nói có lý. Nhưng trong không khí yên ắng, một giọng nam đột ngột vang lên, “Thế, bọn họ thì sao?”
An Tĩnh chỉ về nhóm sinh viên bị trói ở góc phòng.
Về phần vị giảng viên xấu số, ông ấy là một trong những người đầu tiên biến thành tang thi, hiện tại đã bị các “cựu” sinh viên bổ đầu, nằm trên mặt đất.
Nếu theo lời kêu gọi của Trương Tử Hằng, rất có thể cả lớp sẽ lập tức rời đi. Vậy thì lý do để Lâm Mộng Dĩnh trở về trước đó lại trở nên nực cười.
Đằng nào cũng sẽ đi, cũng sẽ bỏ mặc những người này. Vậy thì quay về có ý nghĩa gì?
Đối mặt với câu hỏi của An Tĩnh, mọi người ở đây – bao gồm Trương Tử Hằng, đều chìm vào im lặng.
Con người đều giả nhân giả nghĩa. Chẳng ai muốn thừa nhận rằng bản thân thực sự định vứt bỏ những người kia.