Sống Lại Sau Khi Đâm Thái Tử, Nàng Quyết Đào Hôn

Chương 17: Nam nhân ta gặp chỉ có đệ mà thôi

Mấy ngón tay thon dài lành lạnh của Thẩm Chiêu lướt trên tóc mai của nàng, từ từ men theo gò má xuống cổ.

Sắt Sắt đang thẫn thờ buồn bã thì cảm thấy cổ lành lạnh, vừa giật mình muốn ngồi dậy thì lại phát hiện chẳng có ích gì. Lực tay của Thẩm Chiêu quá mạnh, thoạt nhìn như đang dịu dàng ôm nàng nhưng thật ra lại khiến nàng chẳng thể nhúc nhích được.

Nàng chớp chớp mắt, uất ức nhìn Thẩm Chiêu.

Đôi mắt đen láy sâu hun hút như vực thẳm, bình lặng không một gợn sóng nhưng dường như đang ẩn chứa một cơn sóng dữ sắp nổi lên.

"A tỷ, tỷ biết đấy, ta không thích tỷ lừa dối ta."

Hắn lạnh mặt, dáng vẻ nghiêm túc khiến Sắt Sắt hơi sợ...

Nàng vô thức nói chậm lại: "Ta... Ta biết, chuyện này nghe thì đúng là rất khó tin nhưng ta cũng đâu cần phải bịa chuyện như vậy, phải không?"

Thẩm Chiêu im lặng, một lát sau mới thả nàng ra, chỉ nắm chặt cổ tay mảnh khảnh, ngón tay ấn nhẹ vào mạch máu bên dưới.

"Ta hỏi một câu, tỷ trả lời một câu."

Sắt Sắt cúi xuống, khẽ gật đầu.

"Dạo này có ra ngoài không? Có gặp nam nhân nào không?"

Sắt Sắt ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng đầu đáp: "Có."

Thẩm Chiêu nhíu mày, hỏi: "Ai?"

"Đệ đó, chẳng phải dạo này chúng ta mới đến Tây uyển cưỡi ngựa sao? Ta còn bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, đến giờ xương bả vai vẫn còn đau này."

Sắt Sắt vừa nói vừa tủi thân xoa vết thương.

Sự thương xót thoáng lướt qua gương mặt Thẩm Chiêu, hắn chủ động giúp nàng xoa bả vai, vừa xoa vừa nói: "Ngoài ta ra."

"Thế thì chắc không có."

Nói đến đây, Sắt Sắt đảo mắt, hình như có một tia chột dạ lóe lên nhưng nhanh chóng bị che giấu đi, đôi mắt chân thành trong veo chớp chớp nhìn Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu liếc nàng, lại nâng cổ tay nhỏ nhắn lên, ấn ngón tay vào động mạch rồi lạnh lùng nói: "Bình thường tỷ thích lừa ta thì không sao nhưng nếu dám quen biết với nam nhân khác sau lưng ta, ta sẽ..."

Sắt Sắt vô tư áp sát lại: "Thì đệ sẽ làm gì?"

"Ta sẽ chém hắn ta!"

Sát khí lạnh lẽo lan tỏa khắp xe ngựa.

Sắt Sắt không khỏi rùng mình, vội vàng xê dịch sang bên cạnh để cách Thẩm Chiêu xa một chút.

Trộm liếc gương mặt tuấn tú của hắn thì chỉ cảm thấy cả gương mặt thanh tú trông như đang bị một lớp sương lạnh phủ lên, cảm giác hơi tàn ác.

Sắt Sắt cảm thấy miệng đắng chát, sau khi lẳng lặng quan sát một lát mới lí nhí hỏi: "Nếu... Nếu có chuyện đó thật thì đệ sẽ xử lý ta thế nào?"

Thẩm Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại của nàng, lưng dựa vào thành xe, tay áo gấm thêu hoa rủ xuống, dáng vẻ biếng nhác tùy ý: "Nhốt lại, phải dạy tỷ biết quy củ..."

Còn chưa dứt, hắn chợt giật nảy mình.

Điều này trùng khớp kỳ lạ với giấc mơ mà Sắt Sắt vừa kể với hắn.

Trong giấc mơ của nàng, hắn ngũ mã phanh thây tên thái giảm giả kia, giam cầm nàng trong Chiêu Dương điện, lệnh cho trọng binh canh gác, không chỉ chỉ thì không ai được vào.

Thật ra từ lúc nãy, khi Sắt Sắt kể lại giấc mơ đó, ngoài miệng thì hắn nói là "Hoang đường" nhưng trong lòng lại có cảm giác vị Đế vương trẻ tuổi lạnh lẽo hung tàn lại dịu dàng cưng chiều đó chính là hắn.

Hắn mồ côi mẫu thân từ nhỏ, một thân một mình lớn lên trong cung đình lạnh lẽo này, vốn đã quen với việc ẩn nhẫn. Trước khi trở thành Hoàng đế, những gì hắn thể hiện trước mặt người khác vẫn luôn là một vị Thái tử trầm ổn cẩn trọng, đoan chính hiếu thuận. Còn sự tàn nhẫn, ngoan độc, tuyệt tình đã khắc vào trong xương cốt thì bị hắn giấu đi cực kỳ kín kẽ, rất hiếm khi để lộ ra ngoài.

Huống chi là đối với Sắt Sắt?

Hắn yêu Sắt Sắt, chỉ muốn thể hiện ra mặt tốt nhất cho nàng xem, tuyệt đối không muốn nàng nhìn thấy mặt xấu xí dữ tợn của mình. Mà với tâm tư của Sắt Sắt thì nàng chẳng thể nào biết được nếu hắn không muốn cho nàng thấy.

Vậy nên nàng không thể bịa ra một câu chuyện như thế được.