Cho dù không có giấc mộng ấy thì nàng cũng không nên lấy A Chiêu.
Huống hồ giấc mộng kia như một điềm báo từ ông trời, đang nhắc nhở nàng họ tuyệt đối không phải là cặp đôi trời định.
“A tỷ?” Thấy Sắt Sắt mãi không trả lời, lại còn ngây người ra như đang nhớ đến chuyện gì, Thẩm Chiêu khẽ gọi một tiếng.
Sắt Sắt như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngước mắt nhìn Thẩm Chiêu trước mặt.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua rèm xe buông lơi rọi lên gương mặt hắn, làm nổi bật dung mạo tuấn mỹ đến kinh người như vẽ từ ánh trăng và sương tuyết, mắt đen môi đỏ, mũi ngọc răng ngà, đẹp như bước ra từ một bức tranh.
Có lẽ Sắt Sắt cũng kế thừa vài phần không hay từ mẫu thân mình, khó lòng chống đỡ trước sắc đẹp, đặc biệt là thiếu niên tuấn tú cao quý như họa thế này.
Gần Thẩm Chiêu như vậy, thậm chí nàng có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của hắn, đen nhánh, dày rậm, rõ ràng từng sợi.
Tim nàng bỗng chốc run lên một nhịp.
Làm một nữ tử sáng nắng chiều mưa, thay lòng đổi dạ thì thật đáng chết!
Huống hồ lại là từ bỏ một người hoàn mỹ đến mức không có khuyết điểm thế này lại càng đáng chết!
Nàng mắng mình không ngớt, thấy Thẩm Chiêu vẫn đang mờ mịt nhìn mình với ánh mắt như thể chưa hiểu chuyện gì, thì bất chợt có một luồng suối mát chảy qua tim, cuốn trôi hết mọi rối ren trong lòng.
Liều thôi!
Cuộc hôn nhân này cũng không thể từ hôn, cứ dây dưa thế này đến bao giờ?
Ôn Sắt Sắt nàng đường đường là một nữ nhi dám làm dám chịu, chẳng phải là trộm một người thôi sao, có gì mà không thể nói rõ?
Sắt Sắt hắng giọng, nghiêm túc nắm lấy tay Thẩm Chiêu, nói: “A Chiêu, không có chuyện gì là không thể nói rõ, hôm nay ta sẽ nói hết với đệ, ta đã mơ một giấc mộng, trong mơ…”
Một hồi kể lại đầy cảm xúc, nàng kể hết những yêu hận tình thù trong mộng cho Thẩm Chiêu nghe.
Đến cuối, dưới ánh nhìn âm trầm như thể có thể nhào tới bóp cổ nàng bất cứ lúc nào của Thẩm Chiêu, nàng khẽ ho một tiếng.
Nàng cực kỳ chân thành nói: “Chuyện là như vậy đó… Nếu đệ chấp nhận được thì chúng ta thành hôn, không sao cả, dù sao thì người thiệt cũng không phải là ta…”
Bỗng dưng, Sắt Sắt cảm thấy giọng điệu giả vờ nhẹ nhàng này của mình có chút kỳ quặc, giống như mấy tên sở khanh trong truyện đang nói với người cô nương si tình: Tiểu gia ta đây chính là thích tam thê tứ thϊếp, nàng chịu được thì vào cửa, không chịu thì thôi, ai cũng vui vẻ, chẳng ai nợ ai.
Ai, sống 16 năm, sao nàng lại không nhìn thấu nổi bản thân mình vốn là thứ người cặn bã như thế này chứ.
Thẩm Chiêu nhìn chằm chằm Sắt Sắt, im lặng một lúc bỗng lạnh giọng: "Hoang đường!"
Sắt Sắt túm tay áo co người lại, bị đôi mắt lạnh như băng tuyết của hắn nhìn chăm chú cũng chẳng hề gợn sóng.
Đúng là rất hoang đường, chính nàng cũng cảm thấy thế.
Ôn Sắt Sắt vẫn luôn nghĩ mình là một tiểu cô nương hiền lành đáng yêu, không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà cũng thông tình đạt lý.
Dù A Chiêu phong hoa tuyệt thế thì nàng vẫn cảm thấy mình rất xứng với hắn, hai người đứng cạnh nhau chính là cặp đôi trai tài gái sắc trời sinh...
Nhưng giờ nói những điều này còn có ích gì?
Sắt Sắt khẽ thở dài, cúi đầu xuống.
Ánh mắt Thẩm Chiêu sắc như dao: "Có phải tỷ cố ý bịa chuyện để từ hôn với ta không?"
Xe ngựa hơi xóc nảy, Sắt Sắt không ngồi vững, người nghiêng ngả lệch sang một bên. Khi đầu suýt nữa đập vào thành xe thì chợt cảm thấy cổ tay bị ai nắm chặt, sau đó bị kéo vào một vòng tay ấm áp mềm mại.
Thẩm Chiêu ôm chặt nàng như đang giận dỗi, im lặng khống chế không cho nàng chống cự.
Sắt Sắt giãy giụa kịch liệt, khổ nỗi thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, nàng bị Thẩm Chiêu đè chặt cứng, cuối cùng kiệt sức nằm sấp trong lòng hắn, chỉ biết thở dài: "Ta cũng ước là mình đang bịa chuyện nhưng đêm nào cũng bị mỗi một cơn ác mộng đó quấy nhiễu, thật sự rất khổ sở. Nếu không thì sao ta dám bất chấp sự trách mắng của trưởng bối, bất chấp việc bị đệ giận mà bỏ trốn?"