Nghĩ đến việc Thẩm Chiêu là tảng đá cứng, nhìn thế nào cũng chẳng gặm nổi, huống hồ dù có muốn từ hôn thì nàng cũng không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tiền đồ của A Chiêu. Trong triều, mấy vị Hoàng tử khác đang chực chờ tìm sai sót để bới móc, nàng không thể để người ta nắm được thóp vào lúc này.
Kẻ địch quá mạnh, chuyện bỏ trốn tránh hôn ước phải tính lâu dài, hiện tại đành phải gác lại.
Sắt Sắt lập tức bảo Hoạ Nữ thu dọn hành lý, chuẩn bị quay về Trường An.
Ninh Vương nói lần này xuất cung là phụng mệnh Hoàng thượng, vẫn còn việc phải làm, bảo họ cứ đi trước, còn y sẽ nghỉ ngơi một lát ở dịch quán rồi đi lo việc.
Thẩm Chiêu liền dẫn Sắt Sắt đi trước.
Xe ngựa lọc cọc rẽ vào đường lớn, hơi xóc nảy. Thẩm Chiêu thấy Sắt Sắt ủ rũ, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nghe nói cách đây chưa đầy ba dặm có trấn Tây Hà, ở đó có cả một con phố diễn rối bóng, nghệ nhân từ khắp nơi tụ về, còn hay hơn cả ở Trường An. Ta đưa a tỷ đi xem, được không?”
Sắt Sắt biết hắn đang muốn dỗ mình vui.
Hồi nhỏ, mỗi khi hai người giận nhau, nàng không muốn để ý đến hắn thì hắn sẽ lén lấy lệnh bài Đông cung đưa nàng ra khỏi cung đi chơi.
Ai bảo Sắt Sắt bẩm sinh đã yêu tự do, thích náo nhiệt, ngửi thấy gió bên ngoài hoàng thành còn cảm thấy ngọt ngào hơn mùi thơm trong tường đỏ. A Chiêu tuy ít nói nhưng rất tinh ý, từ nhỏ đã là người lanh lợi, sớm đã nắm rõ sở thích của Sắt Sắt, luôn biết cách chiều theo ý nàng.
Nghĩ đến những kỷ niệm từ thuở ấu thơ, lòng Sắt Sắt càng thêm buồn bã.
Tấm lòng A Chiêu dành cho nàng, trong mắt nàng đã đủ vượt qua tất cả nam nhân trên đời này.
Trong những giấc mơ nàng từng thấy, nàng vẫn không thể nhìn rõ mặt tên giả thái giám đã vụиɠ ŧяộʍ với mình, nàng thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc là hạng người gì mà lại khiến nàng cam tâm phản bội, tổn thương một người tốt như A Chiêu.
Nàng tuy không phải kiểu nữ tử dịu dàng hiền thục, nhưng cũng phân biệt được phải trái đúng sai. Nghĩ mãi không ra sao mình lại có thể làm ra chuyện đáng khinh thường đến vậy!
Hơn nữa, nàng cho rằng bất kể lúc nào bản thân mình cũng không thể có nhu cầu về tình cảm nam nữ đến mức nực cười như vậy.
Từ nhỏ nàng đã chứng kiến mẫu thân và phụ thân của mình từ phu thê hòa hợp thành lạnh lùng đối mặt nhau, rồi sau khi phụ thân rời Trường An, mẫu thân của nàng lại càng hành xử kỳ quặc, trêu đùa nam sủng, nuôi dưỡng tình nhân, chẳng hề để tâm đến ánh nhìn của thế gian.
Nàng từng nghe Bát cữu cữu khuyên nhủ nhưng mẫu thân nàng chỉ khinh thường đáp lại: “Thiên hạ đều nói nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện thường tình, tại sao đổi lại là nữ nhân thì lại ngàn điều không đúng, vạn điều chẳng nên?”
Nàng thấy lời mẫu thân nói cũng có vài phần đạo lý nhưng đồng thời lại cảm thấy chuyện yêu đương nam nữ trên đời này quá mức nhàm chán.
Cho đến giờ nàng vẫn không thể hiểu nổi, một nữ nhân phải yêu một người nam nhân đến mức nào mới cam lòng từ bỏ tất cả những phồn hoa náo nhiệt thời thiếu nữ, bước vào cái hậu viện vuông vức ấy, sinh con dưỡng cái, dốc hết tâm sức, luẩn quẩn trong đống việc vặt, chỉ để đổi lấy một kết cục chẳng hề chắc chắn.
Lòng người dễ đổi thay, điều này nàng đã chứng kiến từ nhỏ rồi.
Tâm tư là như vậy, nhưng khi nghĩ đến nếu người phải lấy là A Chiêu thì Sắt Sắt vẫn bằng lòng.
Cô nương cuối cùng cũng phải lấy chồng, nàng trốn không thoát, ban đầu nàng cũng nghĩ vậy, đã lấy thì thà lấy A Chiêu còn hơn lấy người khác.
Dù sao thì bất kể tính nàng có nóng nảy, yêu cầu có kỳ lạ thế nào thì hắn cũng luôn mỉm cười dịu dàng dỗ dành nàng, chiều theo nàng. Trên đời này nàng không thể tìm được ai đối xử với mình tốt hơn A Chiêu nữa…
Nhưng có lẽ là ý trời, đêm ấy nàng bị ác mộng làm tỉnh giấc, đi tới mật thất ở thư phòng thì tình cờ nghe được mẫu thân mình nói chuyện với triều thần, lập tức vô cùng khϊếp sợ.