Sắt Sắt tựa vào khung cửa, yếu ớt, u buồn nhìn Thẩm Chiêu, nói: “Ta vốn là người ham hưởng thụ, quen sống trong sung sướиɠ rồi, một chút sóng gió cũng chịu không nổi.”
Thẩm Chiêu thuận miệng đáp: “Vậy thì tỷ yên phận chút, đừng suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây.”
Hắn vòng qua mấy cái rương, bước tới trước mặt nàng, chăm chú nhìn gương mặt nàng rồi nghiêm túc nói: “Tỷ gả cho ta, ta sẽ không để tỷ phải chịu khổ.”
Sắt Sắt nhìn hắn một lúc, bỗng ngửa đầu than thở: “A Chiêu, ta nói thật với đệ, ta…”
Một thị vệ hấp tấp chạy tới, khom người hành lễ với Thẩm Chiêu, nói: “Điện hạ, Ninh Vương đến rồi.”
Thẩm Chiêu thấy vẻ mặt tái nhợt nhưng nghiêm nghị của Sắt Sắt liền xua tay ra hiệu cho thị vệ lui ra, ánh mắt vẫn dõi theo nàng, nhẹ giọng: “A tỷ có gì cứ nói, ta đang nghe đây.”
Sắt Sắt siết chặt khung cửa phía sau lưng, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, định mở lời.
“A Chiêu, Bát thúc của ngươi đến rồi đây. Ta nghe nói Sắt Sắt ra ngoài thăm thân thích, ngươi lại đến đón nó về. Mẫu thân nó và phụ thân nó ly hôn đã bao năm rồi, nghe nói sớm đã đoạn tuyệt với bên đó, sao tự dưng lúc này lại nhớ ra đi thăm người thân chứ…”
Xuyên qua tán liễu rủ mềm, sải bước mà đến chính là bát thúc của Thẩm Chiêu, Ninh Vương Thẩm Ninh, cũng là Bát cữu cữu của Sắt Sắt.
Năm nay y 25 lăm tuổi, là đệ đệ nhỏ nhất của Hoàng đế đương triều, nổi tiếng là vương tôn nhàn rỗi. Cửa Vương phủ vừa khép lại thì tuyệt nhiên không dính dáng gì đến triều chính, cũng chẳng bận tâm chuyện đời. Hoặc là say sưa câu cá, hoặc là đắm mình trong âm nhạc tao nhã.
Chính vì vậy mà lại rèn nên khí chất tiêu dao phong lưu, dung mạo nhã nhặn thanh tú, từng cử chỉ đều mang phong vị phiêu lãng như kiếm khách giang hồ.
Y bước tới, khoác vai Thẩm Chiêu cười nói: “Xem kìa, vẫn như hồi nhỏ, một khắc cũng không rời nhau. Theo Bát thúc thấy, ngươi sớm cưới Sắt Sắt về đi, đưa thẳng vào Đông cung cho người canh giữ nghiêm ngặt, đừng để nó chạy đi đâu nữa, vậy thì ngươi cũng bớt lo nghĩ.”
Thẩm Chiêu một lòng chỉ hướng về Sắt Sắt, trực giác mách bảo rằng nàng vừa rồi định nói chuyện nghiêm túc với hắn. Nàng không phải kiểu cô nương hay gây chuyện vô cớ, dạo gần đây hai người cũng không có xích mích gì, nếu nàng đột nhiên muốn hủy hôn thì nhất định là có lý do.
Nhưng trước mặt trưởng bối, có những lời rốt cuộc không thể nói ra.
Thẩm Chiêu đè nén tâm tư, thu lại biểu cảm, giữ lễ vãn bối, chào hỏi Ninh vương rồi nói: “Bát thúc nói đùa rồi, là cô cô không yên tâm nên mới nhờ ta ra ngoài đón a tỷ về mà thôi.”
Ninh Vương mỉm cười khẽ gật đầu, quay sang nhìn Sắt Sắt đang ngẩn người đứng sau lưng Thẩm Chiêu, hỏi: “Thế nào? Gặp người thân rồi à? Ai cũng ổn cả chứ?”
Lúc này Sắt Sắt mới bừng tỉnh, vội đáp: “Ổn cả, ai cũng ổn.”
Ninh Vương khẽ gõ cây quạt xếp trong tay, mỉm cười tiến lại gần Sắt Sắt, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy nói: “Nghe nói… Ngươi bỏ trốn để tránh hôn à. Tiểu Sắt Sắt à, ngươi thật không tầm thường chút nào, chẳng sợ chọc giận A Chiêu. Ai ai cũng bảo Thái tử điện hạ lạnh lùng nghiêm khắc, trong thiên hạ này ngoài Hoàng thượng ra thì chỉ có ngươi dám vuốt râu hổ thôi đấy…”
Sắt Sắt:…
Nàng là bí mật bỏ trốn mà!
Bí mật!
Thế sao mà ai cũng biết thế này?
Thấy biểu cảm của Sắt Sắt thay đổi liên tục, Ninh Vương làm ra vẻ thản nhiên mỉm cười, ngẩng đầu nói với Thẩm Chiêu: “Đã ổn cả rồi thì mau quay về đi. Sứ đoàn Nam Sở sắp đến, nghe nói còn đưa theo một Công chúa, trong cung chắc chắn sẽ tổ chức lễ sắc phong. Lúc quan trọng như thế này, điện hạ là Thái tử Đông cung mà cứ mãi lảng vảng bên ngoài thì ra thể thống gì.”
Thì ra là đến giục họ quay về.
Sắt Sắt bình thường đã được mẫu thân chiều chuộng thành hư, tính tình tiểu thư đỏng đảnh, ngang bướng đến mức khiến người khác đau đầu. Nhưng dù gì nàng cũng lớn lên trong phủ Trưởng công chúa, quen nhìn những tranh đấu nơi triều chính, hiểu rõ thời thế, biết đâu là nặng là nhẹ.