Cao Sĩ Kiệt chính là mưu sĩ được Tống Ngọc tin tưởng nhất năm xưa.
Trước khi thánh chỉ tịch thu tài sản và gϊếŧ cả nhà ban xuống, ông ta nghe được tiếng gió liền trốn sang Nam Sở. Suốt hơn mười năm, ông ta bước từng bước trong triều đình Nam Sở, tích lũy công lao mà có được địa vị ngày nay. Giờ đây, ông ta đã biến thân thành chính sứ đại diện Nam Sở đến Đại Tần.
Mà người có dung mạo tuấn tú, phong thái vô song, từng bị thiên hạ trêu gọi là “Ngọc Kiếm tướng quân” Tống Ngọc chính là cữu cữu ruột thịt của Thẩm Chiêu.
Mẫu thân từng kể với Sắt Sắt rằng, năm xưa khi Tống quý phi vừa mang thai A Chiêu chính là lúc Tống gia đang ở thời kỳ huy hoàng nhất. Bên trong được Hoàng đế sủng ái hết mực, bên ngoài có mẫu tộc hiển hách, dân gian đồn đoán rằng chỉ cần sinh được Hoàng tử thì chắc chắn sẽ là Thái tử.
Nhưng đời người trớ trêu, chỉ trong vòng một tháng, tình thế triều đình thay đổi chóng mặt, Tống gia sụp đổ, bè phái từng thân thiết với Tống gia cũng tan tác như chim muông. Gia Thọ hoàng đế phải tốn rất nhiều công sức mới giữ lại được ái phi của mình giữa làn sóng chỉ trích.
Nhưng rốt cuộc, vinh quang chẳng thể kéo dài.
Thẩm Chiêu mang danh nghĩa là Ung Khâu Vương đến tận tám tuổi, địa vị còn thấp hơn các huynh đệ khác một bậc. Đến khi Tống quý phi qua đời, Bùi hoàng hậu mới nhận nuôi hắn. Bùi gia xưa nay vốn thân thiết với Lan Lăng trưởng công chúa, mẫu thân của Sắt Sắt. Nhờ vào sự chung sức của hai bên mới có thể đẩy Thẩm Chiêu lên ngôi Thái tử.
Nhưng mẫu tộc lại là tội thần, đó mãi là một vết nhơ không thể xóa bỏ trên người Thái tử. Vì vậy suốt bao năm qua, mọi người đều né tránh nhắc đến án cũ của Tống gia vì chỉ để bảo toàn danh dự cho Thái tử.
Lần này Gia Thọ hoàng đế không để Thẩm Chiêu tiếp đón sứ đoàn Nam Sở, chính là không muốn hắn có bất kỳ liên quan gì với Cao Sĩ Kiệt, tránh dây dưa kéo theo để rồi chuyện cũ lại bị khơi ra.
Theo Sắt Sắt thấy, đó là điều tốt. Điều đó cho thấy bệ hạ xem trọng và quý trọng danh tiếng của Thái tử nên mới giúp hắn tránh hiềm nghi.
Bằng không, nếu phải tiếp đón sứ đoàn, ắt không tránh khỏi việc tiếp xúc với chính sứ Cao Sĩ Kiệt, tình ngay lý gian, khi ấy thì trên phố lại có chuyện để đồn đại không dứt.
Tuy nhiên đã là chuyện cũ thì không nên nhắc, tất nhiên Sắt Sắt tcũng không định bàn nhiều. Dù Cấm vệ canh phòng nghiêm ngặt nhưng nơi này rốt cuộc vẫn là dịch quán, người nhiều miệng lắm, tốt hơn hết là đừng gây rắc rối cho A Chiêu.
Nghĩ vậy, Sắt Sắt liếc nhìn Phó Tư Kỳ đang tò mò nhìn nàng, buông một câu: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.” Rồi kéo tấm rèm cửa sổ xuống, quay về chải chuốt.
Lúc đó, Hoạ Nữ canh đúng giờ nàng tỉnh dậy liền mang nước nóng vào, thấy quầng mắt nàng thâm đen liền lo lắng hỏi: “Quý nữ lại mất ngủ nữa sao?”
Sắt Sắt như bị vây trong mây mù u sầu, khẽ thở dài một tiếng.
Hôn sự này nhất định phải hủy bỏ! Không thì thật sự không sống nổi nữa.
Nàng rửa mặt xong định đi tìm Thẩm Chiêu nói chuyện thêm lần nữa, nhưng lại nghe thị vệ báo Thái tử điện hạ đã phái người đưa Ôn tiểu công tử trở về Quốc Tử Giám để tiếp tục học hành. Trạm quan tự mình đưa bữa sáng tới, điện hạ đã dùng rồi, có để phần lại cho quý nữ ở tiền sảnh.
Nhưng Sắt Sắt đâu còn lòng dạ nào ăn uống.
Nàng vòng vèo tìm đến tây sương phòng của dịch quán, nơi hôm qua nàng cất mấy chiếc rương gỗ trắc mang theo khi bỏ trốn thì thấy Thẩm Chiêu đang mở từng chiếc một, xem xét kỹ càng.
“Hộp phấn, gương đồng chạm hoa, mực kẻ mày, dũa móng tay…” Thẩm Chiêu trêu ghẹo: “Tỷ đúng là lúc nào cũng biết thương bản thân. Bỏ trốn mà còn mang theo đủ thứ đồ dùng như thế này, xem ra không phải ý tưởng nhất thời mà đã lên kế hoạch từ lâu rồi.” Nói đến đây, sắc mặt vốn hơi dịu đi của hắn lại trầm xuống.