Sống Lại Sau Khi Đâm Thái Tử, Nàng Quyết Đào Hôn

Chương 12: Tử Kim đại phu Cao Sĩ Kiệt

Nàng vén chăn xuống giường, bước đến trước cửa sổ, đúng lúc nghe Thẩm Chiêu đang căn dặn: “Trong lòng cô tự biết chừng mực, ngươi cứ về nói với Thái phó yên tâm, chuyện này không có gì nghiêm trọng, đừng nghe gió là mưa, Nhị ca muốn làm loạn thì cứ để hắn ta làm.”

Phó Tư Kỳ ấp úng không chịu rời đi, lại nói thêm một tràng lời khuyên, chẳng ngoài mấy câu như “lấy đại cục làm trọng”, “trong triều mờ mịt chưa rõ, không phải là lúc lo chuyện tình trường”… Giọng điệu già nua cổ hũ ấy, chắc chắn là do mấy lão già học sĩ cằn cỗi trong Đông cung dạy cho.

Sắt Sắt ngáp một cái, rồi nhấc tấm ván che cửa sổ lên.

Hai người đang nói chuyện lập tức im bặt, cùng quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên là Phó Tư Kỳ.

Người này trạc tuổi Thẩm Chiêu, dung mạo thì không phải quá xuất chúng nhưng được cái dáng vóc cường tráng, cao lớn mạnh mẽ, đường nét khuôn mặt không tinh tế nhưng lại rõ ràng, sắc sảo, sống mũi tròn đầy, thoạt nhìn trông cứ như một kẻ đơn giản, ngây ngô chẳng có tâm cơ gì.

Hắn ta nâng tay áo thi lễ với Sắt Sắt, ánh mắt nhìn nàng đầy phức tạp như thể đang nhìn một hồ ly tinh dụ dỗ Thái tử nhà mình đi qua đêm không về.

Sắt Sắt vẫy tay với hắn ta, ra hiệu bảo hắn ta lại gần.

“Ta hỏi ngươi, có biết ai là chính sứ của sứ đoàn Nam Sở lần này không?”

Phó Tư Kỳ lập tức đứng thẳng người, giọng sang sảng đáp: “Là học sĩ Long Đồ các của Nam Sở, Tử Kim đại phu Cao Sĩ Kiệt.”

“Nhỏ tiếng thôi!” Sắt Sắt liếc hắn ta một cái đầy ghét bỏ, lúc thu lại ánh mắt thì thấy Thẩm Chiêu đang nửa tựa vào cột hiên, khoanh tay nhìn nàng cười dịu dàng.

Sắt Sắt trợn mắt với hắn, quay lại hỏi Phó Tư Kỳ: “Vậy ngươi có biết lai lịch của vị Cao đại học sĩ kia không?”

Phó Tư Kỳ sững lại, lắc đầu đầy bối rối.

“Vậy thì tốt rồi, ngươi cứ về truyền lại với mấy lão học sĩ Đông cung cả ngày chỉ biết lo lắng ấy, hỏi xem họ còn nhớ lai lịch của Cao Sĩ Kiệt không. Nếu còn nhớ thì đã chẳng phải ngạc nhiên chuyện bệ hạ để Kỳ Vương tiếp sứ đoàn Nam Sở.”

Nói đến đây, Phó Tư Kỳ lại càng ngơ ngác, hắn ta quay đầu nhìn Thẩm Chiêu vẫn thảnh thơi như đang xem kịch, rồi nhìn sang Sắt Sắt với vẻ mặt thần bí khó lường, liền cười nịnh nọt, tiến lại gần hỏi nhỏ: “Ông ta có lai lịch gì vậy? Lợi hại như vậy sao? Quý nữ nói cho ta biết đi.”

Sắt Sắt nhìn vẻ mặt tò mò của hắn ta, trong lòng bỗng thấy buồn cười.

Đám học sĩ trong Đông cung suốt ngày bày ra vẻ quan tâm Thái tử nhà họ, lo lắng cho địa vị của hắn bị lung lay, bị huynh đệ mưu tính cướp đoạt.

Nhưng mấy chuyện trong triều, bọn họ vừa không có thủ đoạn, cũng chẳng có mắt nhìn, phản ứng thì chậm chạp đến đáng thương. Không nói đâu xa, chỉ riêng mẫu thân Lan Lăng trưởng công chúa của nàng, là nữ nhi nhưng nhạy bén hơn bọn họ gấp mấy lần.

Hai tháng trước, khi Nam Sở vừa ngưng chiến ký hòa ước với Đại Tần, bắt đầu bàn đến việc cử sứ đoàn đến Trường An thì ngay khi phía Nam Sở vừa định xong người đi, lý lịch của vị học sĩ Long Đồ các Cao đại nhân kia đã được đặt ngay ngắn trên án thư của Lan Lăng trưởng công chúa rồi.

Tính ra, ông ta vốn không phải người Nam Sở mà là người Tần. Mười sáu năm trước, ông ta từng là mưu sĩ tâm phúc dưới trướng Tống gia quân, một đội quân từng lừng lẫy một thời.

Năm đó, trong trận chiến với Nam Sở, Tống gia quân do Thần Uy tướng quân Tống Ngọc dẫn đầu đã bỏ trận tháo chạy, còn tiết lộ cơ mật quân sự quan trọng của Đại Tần cho Nam Sở, khiến chủ lực Đại Tần liên tiếp bại trận, phải hoảng hốt rút về Giang Bắc.

Sau đó, Gia Thọ hoàng đế nổi giận, ban chiếu lệnh tru di cả nhà Tống Ngọc. Binh lính dưới trướng ông ta hoặc bị xử trảm hoặc bị lưu đày, thảm cảnh không sao kể xiết. Tống gia quân từng rực rỡ một thời cũng từ đó mà diệt vong.