Sống Lại Sau Khi Đâm Thái Tử, Nàng Quyết Đào Hôn

Chương 11: Cớ sao chỉ riêng nàng lại hồ đồ như vậy?

Những hành động như vậy, đối với một Hoàng hậu nắm giữ lục cung mà nói quả thực là ngang ngược bá đạo, không hề hợp lẽ. Nếu đưa ra ngoài ánh sáng thì hẳn sẽ bị Ngự sử vạch tội đến mức không ngóc đầu lên nổi. Nhưng Thẩm Chiêu lại không phản đối, ngược lại, tất cả đều chiều theo ý nàng.

Sự sủng ái của Thẩm Chiêu đối với nàng không chỉ dừng lại ở đó.

Nàng chê Chiêu Dương điện đơn sơ, hắn liền cho người xây lại cung điện tráng lệ hơn cho nàng. Lụa là gấm vóc đưa đến như nước, mấy chục thợ thêu thắp đèn suốt đêm may vá y phục hoa mỹ, áo gấm khảm vàng đính ngọc, lấp lánh rực rỡ như tiên y chỉ để nàng mặc một lần, cùng hắn dùng một bữa trưa.

Sống trong xa hoa như thế, nhận hết thảy sủng ái của Đế vương, vậy mà nàng vẫn không hài lòng, thậm chí còn cả gan dám lén lút tư thông với kẻ khác sau lưng Thẩm Chiêu.

Cảnh tượng trong mộng rất mơ hồ, nàng thậm chí còn không nhìn rõ được người xuất hiện trong giấc mơ trông như thế nào, chỉ có thể dựa vào một vài hình ảnh rời rạc, chắp vá ra toàn cảnh.

Thời gian trôi đi như dòng nước chảy qua tay. Minh ước giữa Nam Sở được ký kết từ thời Gia Thọ bị phá bỏ, lửa chiến tranh lan ra khắp sơn hà. Thẩm Chiêu đích thân ra trận, chỉ để lại một mình Sắt Sắt trong hậu cung, chính điều đó đã tạo cơ hội cho nàng.

Nàng to gan không sợ chết dám cho người giả làm thái giám trà trộn vào cung, ngày ngày lén lút qua lại với hắn ta. Cuối cùng, chuyện này cũng truyền đến tai Thẩm Chiêu đang chinh chiến nơi tiền tuyến.

Thẩm Chiêu thu xếp xong việc quân, mang theo ba ngàn Thần Sách quân bí mật trở về cung, bắt quả tang Sắt Sắt đang tư thông sau lưng mình.

Điện ngọc cung hoa, màn ngọc tường châu, bốn bề tĩnh lặng, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thẩm Chiêu nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, chậm rãi nói: “Sắt Sắt, từ ngày nàng gả cho ta, số mệnh của nàng đã là người của ta, nàng nên một lòng một dạ với ta, sống chết không rời. Chúng ta phải đồng sinh cộng tử, điều này thiên hạ ai cũng biết. Cớ sao chỉ riêng nàng lại hồ đồ như vậy?”

Có lẽ bởi vì trong giọng nói lạnh lẽo ấy của Thẩm Chiêu lại mang theo nỗi bi thương quá đỗi nặng nề, khiến Sắt Sắt dù biết rõ mình đang mơ mà vẫn đau lòng đến mức như tim gan bị xé nát, đau đến tận xương tủy.

Ngâm trong nỗi đau đớn ấy, chỉ hơi thoáng qua một chút thì thế giới trong mộng liền xoay chuyển dữ dội. Cảnh tượng phía sau trở nên vô cùng mơ hồ, thậm chí nàng còn không nghe rõ mình đã nói gì để đáp lại hắn. Chỉ biết, lần này nàng đã gây ra chuyện tày trời.

Trong cơn thịnh nộ, Thẩm Chiêu ra lệnh xử lăng trì tên thái giám giả, phong tỏa Chiêu Dương điện, lập tức hạ chỉ bắt giữ và giam cầm người nhà của Sắt Sắt.

Là kẻ đầu sỏ gây tội, Sắt Sắt bị giam lỏng trong cung.

Tất cả cung nhân đều bị gϊếŧ, cả tòa cung điện to lớn trở nên trống trải và lặng ngắt, chẳng khác nào một chiếc l*иg son làm bằng vàng lộng lẫy nhưng chẳng bao giờ thấy ánh mặt trời.

Ngày thường, chỉ khi Hoàng đế ngự giá đến thì cánh cửa sơn son nặng nề kia mới được mở ra, le lói một chút ánh sáng lọt vào.

Còn về việc hai người đã rơi vào tình cảnh ấy, mỗi lần gặp mặt sẽ nói gì, Thẩm Chiêu trừng phạt nàng thế nào, những mảnh ký ức còn sót lại trong nàng dường như theo bản năng muốn trốn tránh. Nàng vùng vẫy trong cơn mơ, cuối cùng bất chợt tỉnh lại trong hoảng loạn.

Ánh nắng ấm áp rọi một nửa gương mặt, mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện.

“Bệ hạ để Kỳ Vương thay bệ hạ tiếp đón sứ đoàn Nam Sở, theo lệ thì lẽ ra việc này phải do Thái tử đảm nhiệm, không rõ bệ hạ nghĩ thế nào. Thái phó nhờ thần chuyển lời đến người, bảo người mau chóng hồi cung, dạo gần đây Kỳ Vương có vẻ không quá an phận…”

Sắt Sắt dụi dụi đôi mắt ngái ngủ ngồi dậy, cả đêm gặp ác mộng khiến đầu đau như muốn nổ tung. Ngồi yên một lúc, nàng thấy ngoài cửa sổ trúc có bóng người thấp thoáng, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng thì thầm, nghe như giọng của Phó Tư Kỳ, thân cận bên Thái tử Thẩm Chiêu.