Tính theo thời gian, lẽ ra Thẩm Chiêu hoàn toàn có thể chặn họ lại ngay trong thành Trường An. Nếu hắn muốn, Sắt Sắt thậm chí còn chẳng có cơ hội rời khỏi thành.
Nhưng hắn lại không làm vậy, mà chọn cách đợi nàng ở ngoài thành.
Sắt Sắt chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu được dụng ý của hắn.
Trong thành có nhiều quyền quý tụ họp, người lại đông. Thẩm Chiêu sợ rằng với tính khí ương ngạnh của nàng thì nàng sẽ không chịu ngoan ngoãn quay về với hắn. Nếu hai người cãi vã nơi phố xá đông người, bị người ta nghe thấy rồi lại để kẻ có ý đồ tung tin đồn ra ngoài thì cả hai đều mất mặt.
Dù sao thì những người mong cuộc hôn nhân của họ tan vỡ cũng chẳng thiếu.
Cho nên Thẩm Chiêu mới chọn cách chặn nàng trên quan lộ hoang vu, vắng bóng người lúc gần hoàng hôn.
Sắt Sắt nằm trên giường, vắt chân lên thầm nghĩ: Mẫu thân nói đúng, A Chiêu không chỉ có dung mạo tuấn tú mà cách cư xử cũng chu toàn, lại còn có thân phận tôn quý như thế. Đúng là có đốt đèn l*иg đi tìm cũng chẳng ra người phu quân nào tốt hơn.
Vì vậy, khi nàng đề nghị từ hôn, tất cả mọi người đều phản đối kịch liệt.
Trước đây, nàng cũng từng hy vọng có thể dùng cách ôn hòa để giải trừ hôn ước này. Nhưng, lời hay nói hết mà chẳng có hiệu quả gì, trái lại còn bị các trưởng bối mắng cho một trận rằng “phải biết điều, đừng bắt nạt A Chiêu”. Nàng thật sự hết cách, chỉ đành liều lĩnh thu dọn đồ đạc rồi bỏ trốn.
Ai, phải chi nàng chưa từng mơ thấy giấc mộng kinh hoàng kia thì tốt biết mấy.
Một tiếng thở dài nhẹ khẽ tan vào không khí. Nàng ôm chăn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã tối đen, trăng cong treo cao, ánh trăng xuyên qua lớp song cửa hình quả trám trên khung cửa sơn son, tựa như màn sa mỏng nhàn nhạt trải xuống mặt đất.
Lăn lộn cả nửa ngày trời, cơ thể cũng đã mỏi mệt, Sắt Sắt tạm gác những phiền muộn qua một bên, nhắm mắt lại, chỉ mong đổi sang chiếc giường khác ngủ, giấc mộng đáng sợ kia sẽ không tìm đến nữa.
Nhưng liệu có dễ dàng buông tha nàng như thế không?
Gối chăn lạnh lẽo, màn xanh rũ xuống, xen lẫn tiếng thở khẽ khàng đều đặn, cơn mộng lại kéo đến.
Mọi thứ trong mơ đều mờ ảo, Khuyết Quỳnh các, bậc mây lơ lửng, cho đến cả long sàng phượng đài cũng như chìm trong một lớp sương mù trắng xóa.
Nhưng ý thức của Sắt Sắt lại rất rõ ràng. Nàng biết mình đang ở đâu, thân phận là gì.
Mùa hè năm Gia Thọ thứ 20, dưới sự thúc ép của các bậc trưởng bối, Sắt Sắt và Thẩm Chiêu thành thân, chuyển vào Đông cung làm Thái tử phi.
Thật ra, hôn lễ của Thái tử vốn không nên diễn ra gấp gáp như thế. Từ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh đến thỉnh kỳ, thân nghênh, ít nhất cũng mất một năm. Ngoài ra còn phải bái tế tông miếu, dâng cúng vật phẩm và nhiều nghi lễ phức tạp khác. Nhưng do bệnh tình của Gia Thọ hoàng đế ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị mộ phần và quan tài, nếu chẳng may băng hà, Thẩm Chiêu với tư cách là nhi tử sẽ phải thủ hiếu ba năm. Sau khi cân nhắc nhiều phương diện, Hoàng đế đã quyết định bỏ qua những nghi thức rườm rà, để hai người thành hôn sớm.
Cảnh tượng trong mộng thay đổi liên tục như đèn kéo quân, chỉ chớp mắt đã đến mùa đông năm Gia Thọ thứ 20.
Hoàng đế băng hà, cả nước chìm trong tang thương, trắng xóa khắp trời. Trong và ngoài triều đình ai nấy đều buồn bã.
Trong lúc thiên hạ rối ren, Thẩm Chiêu đăng cơ làm vua, Sắt Sắt cũng theo đó dọn vào ở trong Chiêu Dương điện, nơi ở truyền đời của các Hoàng hậu Đại Tần.
Ban đầu, mọi thứ đều êm đềm và ấm áp.
Thẩm Chiêu đối xử với nàng vô cùng tốt, nói là ngàn vạn sủng ái cũng không quá lời. Vì từ nhỏ nàng đã quen thấy mẫu thân mình là nữ nhân mạnh mẽ, nắm quyền trong tay nên nàng hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện nam nhân năm thê bảy thϊếp như điều hiển nhiên. Nàng không cho Thẩm Chiêu nạp phi, đến cả cung nữ bên cạnh hắn cũng đều bị thay thế bằng những người có dung mạo tầm thường.