Sống Lại Sau Khi Đâm Thái Tử, Nàng Quyết Đào Hôn

Chương 9: Chúng ta cứ làm tỷ muội cả đời cũng tốt

Nàng luôn nghĩ A Chiêu là đệ đệ của mình, dù nàng chỉ hơn hắn ba tháng tuổi. Nhưng hai người lớn lên cùng nhau, nàng luôn giữ lấy tự giác của người làm tỷ tỷ, cho rằng mình nên yêu thương và bảo vệ hắn và nàng vẫn luôn làm vậy.

Nhưng không biết từ khi nào, A Chiêu đã dần lớn lên, cao hơn nàng một cái đầu, ngày càng trầm lặng và sâu sắc, ít nói mà cẩn trọng, xử sự đâu vào đấy, thông minh kín đáo.

Hắn không còn cần sự bảo vệ của nàng nữa. Thậm chí đôi lúc còn quay lại nhắc nhở nàng.

Nếu nói nàng từng có sứ mệnh gì đối với hắn, đến hôm nay cũng coi như đã hoàn thành đủ rồi.

Trên đời này, nếu muốn theo đuổi đến cùng một điều gì đó thì kết quả thường sẽ đi ngược lại với mong muốn.

Chi bằng dừng lại ở đây, từ nay nước sông không phạm nước giếng, mỗi người một ngả, bình an mà sống.

Sắt Sắt thu lại tâm tư, chăm chú nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Chúng ta cứ làm tỷ đệ cả đời, mãi mãi không thay đổi, như vậy thật tốt.”

Thẩm Chiêu khẽ nhếch môi, nở nụ cười nhạt, lắc đầu: “Không tốt chút nào.”

Sắt Sắt tức tối cắn răng, thấy đối phương không ăn mềm cũng chẳng chịu cứng bèn quay đầu đi, mặc kệ hắn, tự mình giận dỗi.

Sắc mặt Thẩm Chiêu thoáng hiện vẻ giận dữ nhưng cố nén không phát tác.

Hắn bước đến trước mặt Sắt Sắt, đưa tay bóp cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu nhìn hắn.

“A tỷ, ta hỏi tỷ, năm 14 tuổi ta nói ta muốn cưới tỷ, chúng ta ở bên nhau suốt đời, không bao giờ chia xa, tỷ có đồng ý không?”

“Ngày sinh thần 16 tuổi của ta, phụ hoàng và cô cô thay chúng ta đính hôn, kết thành hôn ước, chọn ngày lành tháng tốt để thành thân, lúc đó tỷ cũng đồng ý, đúng không?”

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt trong veo như mặt nước của Sắt Sắt, chậm rãi nói: “Tỷ đều đồng ý, không nói một lời từ chối, cũng không có chút nào miễn cưỡng. Giờ lại nói muốn từ hôn? Tỷ nghĩ ta là ai chứ? Tỷ muốn thì có, không muốn thì vứt bỏ, tỷ thấy có khả năng ư? Tỷ nghĩ ta là người dễ bị bắt nạt vậy sao?”

Lời nói nửa dịu dàng nửa uy hϊếp, như roi da giấu lưỡi dao, quất lên không một vết thương ngoài da nhưng lại khiến Sắt Sắt không nói được lời nào.

Nàng cúi đầu, trông vừa áy náy vừa u sầu.

Thẩm Chiêu cũng chẳng muốn tiếp tục giận nàng nữa, thu tay về, khoanh tay sau lưng nói: “A tỷ đừng làm loạn nữa. Dù tỷ có làm loạn thế nào đi nữa thì chuyện này cũng không thể theo ý của tỷ đâu. Làm loạn đến cuối, chỉ e ngoài một trận đòn từ cô cô thì chẳng được gì cả.”

Sắt Sắt khẽ run lên, như nhớ ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt thoáng hiện nét hoảng sợ.

Nàng xoắn lấy tay áo lụa, có phần rụt rè, khẽ nói: “Mẫu thân ta…”

Mẫu thân nàng chính là Lan Lăng trưởng công chúa, người trong Kinh thành ai cũng biết bà luôn quyết đoán nghiêm khắc, mắt chẳng dung nổi một hạt cát.

Khắp thiên hạ này, người có thể khiến Ôn Sắt Sắt sợ hãi cũng chỉ có mẫu thân nàng, Lan Lăng trưởng công chúa.

Thấy nàng co mình lại, vẻ mềm yếu sợ sệt ấy khiến sắc mặt Thẩm Chiêu dịu đi phần nào, giọng cũng trở nên dịu dàng: “Lần này thì bỏ qua đi. Chỉ cần sáng mai tỷ ngoan ngoãn theo ta về Trường An, ta sẽ không để cô cô đánh tỷ.”

Lời nói vừa dụ dỗ vừa đe dọa, lý lẽ cũng nói hết cả rồi, Sắt Sắt cũng chẳng còn hơi sức mà gây thêm chuyện, chỉ qua loa đồng ý một tiếng rồi quay về phòng mình.

Ánh nến mới thắp lung lay nhẹ trên giá gỗ, in lên tường những bóng hình lấp lánh tĩnh lặng. Dưới ánh đèn, nàng chống cằm suy nghĩ gần như cả đêm, cuối cùng cũng gỡ rối được vấn đề.

Họ vừa rời khỏi Trường An thì đã bị Thẩm Chiêu chặn lại. Nhìn tình hình thì dường như hắn đã đợi ở Bách Thập Lý Đình từ lâu. Hơn nữa còn ghé qua Quốc Tử Giám lấy bài vở giúp Huyền Ninh.

Hắn cưỡi tuấn mã, họ ngồi xe ngựa, chậm hơn hắn cũng là điều dễ hiểu.