Sống Lại Sau Khi Đâm Thái Tử, Nàng Quyết Đào Hôn

Chương 8: Đưa nàng về Trường An rồi từ từ dạy dỗ lại

Sắt Sắt im lặng một lúc.

Nàng lặng lẽ ôm lấy ngực mình, tuyệt vọng và yếu đuối ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Chiêu. Trong giọng nói dịu dàng uyển chuyển nhưng đầy đe dọa của hắn, tất cả bản lĩnh liều mạng của nàng dường như bị nguyền rủa, chẳng thể phát huy được chút nào.

Đương nhiên là không thể dùng lý lẽ, nếu thông suốt thì nàng cũng chẳng cần dùng đến hạ sách mang theo chút đồ quý giá mà bỏ trốn.

Thẩm Chiêu chăm chú quan sát sắc mặt của Sắt Sắt, thấy nàng u uất sâu đậm, hồi lâu không nói gì, trong lòng đã thấy khó chịu.

Nhưng tối nay đến đây là đủ rồi.

Nếu nói nặng lời quá, hoặc ra tay quá tàn nhẫn, e rằng sẽ chỉ càng khiến Sắt Sắt muốn bỏ trốn thêm. Chi bằng trước tiên cứ xoa dịu, đưa nàng về Trường An rồi từ từ dạy dỗ lại.

Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, mẫu thân lại là Lan Lăng trưởng công chúa quyền thế ngút trời, người bên cạnh đều quen chiều chuộng nàng nên khó tránh khỏi có phần bướng bỉnh.

Nhưng cũng may, Thẩm Chiêu cho rằng đến giờ phút này hắn vẫn có thể trấn áp được nàng.

Hắn đứng thẳng dậy, chỉnh lại tay áo, sắc mặt dịu xuống, định nói vài câu nhẹ nhàng dỗ dành thì chợt thấy Sắt Sắt đang cúi đầu, không biết đang nghĩ gì rồi nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào hắn.

Giống như một chiến sĩ thà chết chứ không khuất phục, kiên định mà không sợ hãi.

“Ta nhất định phải từ hôn!”

Căn phòng như vừa được gió xuân thổi vào chợt hóa thành băng tuyết, lạnh lẽo đến rợn người.

Sắt Sắt tận mắt nhìn thấy bàn tay Thẩm Chiêu buông thõng bên người nắm chặt lại, rồi buông ra, lại siết chặt… Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, các đốt ngón tay trắng bệch trông như đang cố đè nén cơn giận ngút trời, lúc nào cũng có thể lao tới mà đánh nàng một trận.

Im lặng một lúc lâu, Thẩm Chiêu cúi đầu, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Sắt Sắt, nói: “A tỷ, chúng ta nói thẳng với nhau một lần, mọi chuyện đều phải có lý do. Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ý của các bậc trưởng bối, đâu phải hôm nay tỷ mới biết. Trước kia tỷ cũng không nói gì, chuyện này cũng chẳng phải do một mình ta mong muốn. Tại sao đến lúc này tỷ lại hối hận?”

Hắn cố gắng khiến bản thân trông thật bình tĩnh, nhưng những run rẩy lẩn khuất trong lời nói đã phơi bày rõ tâm trạng hiện tại của hắn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Nhìn A Chiêu đứng thẳng trước mặt, sắc mặt của hắn lạnh lùng, Sắt Sắt bỗng thấy có phần ngỡ ngàng.