Càng như thế, Sắt Sắt lại càng không thể hại hắn được. Một Thẩm Chiêu tốt như vậy, lẽ ra phải cùng một nữ nhân dịu dàng hiền thục, một lòng một dạ với hắn rồi cả hai sẽ bên nhau trọn đời mới đúng.
Nàng thở dài: “Sao đệ cứ không chịu hiểu thế, với thân thế của ta, nếu ta gả cho người bình thường, người đó nhất định sẽ nghe lời ta răm rắp, dù không muốn cũng không dám cãi. Nhưng dù sao đệ cũng là Thái tử, thân phận quá cao quý, ta sợ mình không ‘áp’ được đệ…”
Thẩm Chiêu chớp mắt, ngạc nhiên nói: “Từ nhỏ đến lớn, có khi nào ta không nghe theo tỷ? Ngay cả khi tỷ nói muốn dùng ấn tín Thái tử của ta để đập hạch đào, ta cũng đưa cho tỷ rồi. Khi tỷ muốn giẫm lên ta để trèo cây, ta liền cho tỷ giẫm. Tỷ muốn giẫm lên ta để leo tường, ta cũng để tỷ giẫm. Tỷ đã ‘áp’ ta đến chết rồi, bây giờ còn nói mấy lời này?”
Lời nói đầy vẻ trách móc, còn xen lẫn chút u oán khiến Sắt Sắt xấu hổ cúi gằm mặt. Nghe cứ như thể nàng là kẻ phụ bạc làm tổn thương trái tim trong sáng chân thành của thiếu niên si tình.
Không, không phải như thể.
Mà nàng chính là kẻ phụ tình!
Chính là loại cặn bã bị người người trong truyện chửi rủa!
Hiện giờ, một người cặn bã như nàng chẳng còn mong mỏi gì khác, chỉ hy vọng mình làm chuyện cặn bã thì thôi, đừng kéo người khác vào đau khổ cùng.
Mang theo niềm tin ấy, Sắt Sắt càng cố gắng thuyết phục Thẩm Chiêu từ hôn. Nhưng bất kể nàng đưa ra lý do gì, Thẩm Chiêu đều có thể phản bác lại một cách rõ ràng, rành mạch.
Nàng tức đến phát điên, lại thêm nhiều đêm bị ác mộng quấy rối, đã mấy ngày không được ngủ ngon, trong lòng càng thêm bực bội, nàng bỗng vỗ mạnh một cái xuống bàn gỗ lê hoa bên cạnh, chỗ chưa có bát đũa.
Một tiếng “rầm” nặng nề vang lên, tiếng vang ấy nghe đặc biệt chói tai trong căn phòng yên tĩnh.
Thẩm Chiêu mặt không đổi sắc, chỉ cầm khăn lau khóe miệng, sau đó đứng dậy thong thả bước tới bên cạnh Sắt Sắt, giơ tay, đập một cái đúng vào chỗ nàng vừa đập lúc nãy.
Một tiếng “rầm” vang lên, lần này âm thanh còn to hơn vừa rồi.
Sắt Sắt hoảng hốt trừng mắt nhìn Thẩm Chiêu, chỉ thấy hắn chậm rãi xoa tay, thản nhiên nói: “Phải đập thế này, mới đúng.”
Lời vừa dứt liền vang lên tiếng “rắc” giòn tan…
Chỉ thấy mặt bàn được mài nhẵn bóng loáng, bỗng nứt ra một đường, méo mó, rồi chậm rãi lan rộng. Chớp mắt, giống như nếp nhăn bò lên mặt mỹ nhân, đã lan ra khắp mặt bàn.
Một tiếng “rắc” vang lên, mặt bàn gãy đôi, đổ xuống hai bên.
Sắt Sắt: …
Nàng nhìn mặt bàn, rồi lại nhìn Thẩm Chiêu. Chỉ thấy hắn cúi người, ôm nàng vào lòng, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng hỏi.
“Còn muốn đập nữa không?”
“Còn muốn nổi loạn nữa không?”
“Còn muốn từ hôn nữa không?”