Nghĩ đến đây, hắn lại càng siết chặt tay nàng.
Bàn tay nhỏ nhắn trơn nhẵn khẽ run run trong lòng bàn tay hắn, chợt nghe thấy giọng nói hờn dỗi của nàng: "A Chiêu, đệ nắm chặt quá, ta đau! Mau buông đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau."
Thẩm Chiêu vội vàng buông ra như người vừa tỉnh mộng, chỉ thấy những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn như ngọc của Sắt Sắt hơi đỏ lên. Nàng ôm tay, vừa xoa vừa thổi "phù phù".
Thẩm Chiêu áy náy: "Xin lỗi a tỷ, lúc nãy ta hơi mất tập trung chứ không cố ý đâu."
Nói rồi, hắn lấy một bình ngọc Dương Chi cổ nhỏ trong tay áo ra, đổ một ít thuốc màu vàng nhạt rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay Sắt Sắt, dùng ngón tay chấm thuốc rồi bôi lên chỗ bị đỏ.
Từ nhỏ hắn đã có thói quen luôn luôn mang thuốc bên người.
Bởi vì từ bé Sắt Sắt đã là một tiểu cô nương hoạt bát, hiếu động, thích chạy nhảy lung tung, chỉ mới không để mắt một lát mà đã trèo lên mái nhà hay leo lên cây rồi. Nhớ có lần kinh khủng nhất là nàng nghịch ngợm lẻn vào trong bếp rồi chui vào một cái nồi to đùng đang đặt trên bếp.
Đông qua Xuân tới, vết thương trên người người này chưa bao giờ biến mất khiến Thẩm Chiêu đã luyện thành một tay chữa thương thành thạo.
Nhìn Thẩm Chiêu chăm chú bôi thuốc cho mình, Sắt Sắt hơi ngơ ngẩn. Trong ký ức của nàng, dường như A Chiêu vẫn còn là một cậu bé trầm lặng kiệm lời, mảnh khảnh non nớt. Không biết từ lúc nào mà thời gian đã nhanh chóng trôi qua, hắn đã có được dung mạo thanh tú như tranh vẽ, khí độ không giận tự uy, trông thực sự có phong thái của một vị Thái tử có năng lực gánh vác cả giang sơn xã tắc.
Chỉ có điều, ánh mắt hắn đã âm trầm hơn, dường như có nỗi sầu khó giải nào đó.
Sắt Sắt thầm nghĩ: Vị hôn thê còn chưa xuất giá mà đã nghịch ngợm như thế thì ai mà không sầu.
Thôi, tạm gác chuyện này lại vậy, nàng sẽ tìm cách giải quyết ổn thỏa hơn. Bây giờ đang là thời điểm xuân sắc tươi đẹp, chim ca hoa nở, đã ra ngoài rồi thì đừng có dài dòng văn tự làm gì cho mất hứng, cứ chơi một trận thỏa thích đi.
Trấn Tây Hà cách Trường An khoảng năm dặm về phía Tây, là nơi giao nhau của ba con đường quan đạo, ngựa xe như nước, tấp nập như hội. Thương nhân từ khắp các nơi đến giao thương, vào thành Trường An hoặc đi thông sang Tây Vực thì đều sẽ dừng chân nghỉ ngơi, mua sắm thêm đồ đạc. Dù ở ngay sát Trường An nhưng giá cả hàng hóa ở đây lại rẻ hơn trong thành rất nhiều.
Tuy đường xá không rộng rãi bằng trong thành, nhà cửa cũng không xa hoa như đế đô nhưng từ đầu phố đến cuối phố đều có cửa hiệu san sát, lúc nào cũng mở rộng cửa đón khách, người qua lại vô cùng nhộn nhịp.
Sắt Sắt nhảy xuống xe ngựa, đang định tung tăng chạy đi thì bị Thẩm Chiêu kéo lại.
"Ở đây không bằng Trường An, tỷ phải đi theo sát ta, không được chạy lung tung."
Thái tử điện hạ vừa ra lệnh, Cấm vệ đang cải trang xung quanh lập tức tụ tập lại, bao quanh hai người tạo thành một bức tường thịt, khéo léo cách ly họ với đám đông trên phố.
Nụ cười rạng rỡ trên môi Sắt Sắt đóng băng cứng ngắc, ngơ ngác quay lại nhìn Thẩm Chiêu: "Chúng ta thương lượng chuyện này nhé?"
"Nói đi."
Nàng đảo mắt, nói: "Đệ có thể đừng túm cổ áo ta được không? Chỉ có mẫu thân ta mới thích làm chuyện đó thôi, đệ có biết hành động đó rất tổn thương lòng tự trọng của người ta không?"
Thẩm Chiêu vội buông tay.
Sắt Sắt giận dỗi "hừ" một tiếng rồi vén váy, xoay người đi vào quán trà ven đường thỉnh thoảng lại có tiếng hoan hô vang lên.
Khói trà nghi ngút, chỗ ngồi chật kín, một tấm màn màu trắng treo giữa đại sảnh, những con rối bóng đang di chuyển linh hoạt trên đó theo tiếng hát du dương và nhịp trống dày đặc.
"Vu sơn cao, cao mà lớn. Hoài thủy sâu, khó vượt qua. Ta muốn muốn về phương Bắc nhưng muốn mà không được. Đứng bên dòng nước nhìn ra xa, nước mắt thấm ướt áo..."