Sau khi tan học trở về nhà.
Cố Miên Miên lại đối mặt với ngôi nhà trống rỗng.
Cô thở dài một hơi rồi giống như thường ngày, thay đồ, nấu cơm, dọn nhà.
Cô gái nhỏ cô đơn ngồi trên bàn cơm đợi mẹ về.
Đến khi kim đồng hồ chỉ tám giờ, cánh cửa vẫn im lặng, không nhúc nhích.
Cố Miên Miên biết đêm nay mẹ lại tăng ca, cô cầm đũa lên ăn cơm trước.
Cô chừa lại cho mẹ một phần, sau đó rửa sạch chén đũa của mình lên phòng lên bài tập.
Cô chỉ mong mình có thể mau chóng trưởng thành, mau chóng đi làm kiếm ra tiền để mẹ bớt cực khổ.
Hiện tại, Cố Miên Miên phải cố gắng đổ vào trường hạng nhất trong thị trấn.
Không chỉ vì sự kỳ vọng của Cố Nhuyễn mà còn vì có thể thoát khỏi Lăng Ngụy.
Hắn đang học trường hạng hai, nếu cô đậu vào trường hạng nhất thì sau này sẽ không bị hắn làm phiền nữa.
Lúc làm bài nghe tiếng anh, Cố Miên Miên rất tập trung nhưng không thể nghe rõ được âm thanh.
Cô biết nguyên nhân là do đâu.
Cô tháo chiếc máy trợ thính cũ kỹ ở trên tai xuống, vỗ nhẹ vào thân máy rồi đeo lên tai lại.
May mắn âm thanh đã rõ hơn một chút.
Cố Miên Miên thở phào một hơi, tiếp tục làm bài tập.
Chiếc máy trợ thính này đã hoạt động được hơn mười năm, chất lượng âm thanh xuống cấp trầm trọng nhưng cô vẫn chưa muốn thay cái mới.
Cô định sẽ đi làm thêm, tích góp tiền để mua cái khác, không muốn mẹ bỏ tiền ra nữa.
Cố Miên Miên tự nhủ cuối tuần này cô phải đi kiếm việc làm thêm.
—
“Đại ca, đã chuẩn bị xong rồi.”
Lăng Ngụy xoay xoay con dao găm trong tay, đứng lên từ trên ghế.
“Đã đến lúc nên cho tụi đó một bài học.”
Trần Tam gật đầu tán thành: “Đúng vậy, tụi đó quá hống hách rồi, dám giành địa bàn của chúng ta.”
“Đêm nay ba người chúng ta phải cho bọn đó một bài học nhớ đời.”
Khi Lăng Ngụy chuẩn bị đi thì điện thoại trong túi lại vang lên.
Hắn bắt máy, hờ hững hỏi: “Ai đó?”
Bên kia lập tức truyền tới giọng nói nam tính: “Tiểu Ngụy, gần đây có học hành đàng hoàng không?”
Lăng Ngụy nhã điếu thuốc trong miệng xuống, mắng một câu: “Học con mẹ ông đấy.”
“Tôi đang có việc, đừng làm phiền ông đây.”
Nói xong, hắn liền thẳng thừng cúp máy.
Dương Thuận ở bên cạnh cất tiếng hỏi: “Ai vậy đại ca?”
Lăng Ngụy không để tâm, bỏ điện thoại vào túi quần, thờ ơ đáp: “Là ông già tao gọi.”
Trần Tâm lập tức xen vài: “Ủa, đại ca có ba nữa sao, em cứ tưởng đại ca giống tụi em…”