Cam Tâm Tình Nguyện

Chương 8

Cô bé bị Lăng Ngụy lôi về phía bãi cát quăng xuống, rồi hắn dùng tay hốt từng nắm cát nhét vào miệng cô.

“Ô…”

Miệng Cố Miên Miên đầy cát, nước mắt chảy xuống không ngừng, nhem nhuốc, bẩn thỉu.

Dương Thuận và Trần Tam đứng gần đó nhưng không ai tiến lên ngăn cản.

Để mặc Cố Miên Miên bị hắn bắt nạt tàn nhẫn.

Sau lần đó, cô không dám nói chữ “Đau” với hắn nữa.

Tiếng chuông vang lên đánh thức Cố Miên Miên khỏi những quá khứ.

Cô ngồi dậy, nhìn về phía trường học qua khung cửa sổ không có gì, nhỏ giọng nói với hắn: “Ngụy, em phải về học, hết giờ giải lao rồi.”

Hắn ngồi dậy, hai tay chống ở phía sau, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô, nói: “Em có thể không cần học nữa, tôi đã kiếm ra tiền, ở nhà đi tôi sẽ nuôi em.”

Cố Miên Miên lắc đầu, cố gắng mỉm cười, tỏ ra bình tĩnh nói: “Mẹ em sẽ không đồng ý.”

Hắn lập tức hừ mạnh một tiếng: “Em nghĩ tôi sẽ quan tâm đến bà ta.”

“Bà ta là cái thá gì chứ.”

Hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, kéo người quay lại: “Tôi hỏi em, lời nói của tôi và mẹ ai, cái nào có quyền lực hơn.”

Cố Miên Miên nuốt nước bọt, thuận theo hắn: “Tất nhiên là anh.”

Lăng Ngụy hài lòng, thả tay cô ra, bực dọc nói: “Em biết vậy là tốt, trở về lớp đi.”

“Vâng ạ.”

Trước khi đứng dậy, Cố Miên Miên nghiêng người tới hôn lên môi hắn một cái: “Tạm biệt anh.”

Ra đến bên ngoài, Dương Thuận và Trần Tam đang ngồi trên bậc thềm liền đứng dậy, tươi cười nói với cô: “Tạm biệt chị dâu.”

Cô gật đầu với hai người họ rồi nhanh chân chạy khỏi nơi này.

Trần Tâm nhìn bóng dáng cô đi, lắc đầu tặc lưỡi nói: “Ở bên cạnh đại ca của mình, chị dâu cứ như một cún con vậy.”

Dương Thuận nói: “Tính khí của đại ca như thế nào, mày còn không rõ à.”

“Chị dâu mà không ngoan, liệu có còn được như hiện tại.”

“Ờ ha, nhị ca nói rất đúng.”

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hai người đồng loạt quay đầu lại.

“Đại ca.”

Lăng Ngụy bước ra, nét mặt không mấy vui vẻ, nói với hai người: “Chúng mày kêu tụi kia chú ý đến chị dâu của tụi bây cho tao.”

“Ở trường cô ấy làm gì, đều phải báo lại cho tao hết.”

Trần Tam kề tay lên trán, làm động tác chào: “Tuân lệnh đại ca.”

“Mà…”

“Sao đại ca lại muốn theo dõi chị dâu vậy?”

Lăng Ngụy hừ một tiếng lạnh lùng nhưng lại nóng như lửa: “Càng lớn càng khó kiểm soát.”

Trần Tam gật gù.

Cậu thấy chị dâu lúc nào cũng sợ đại ca, nào dám lời trái ý anh ấy thì ở đâu ra khó kiểm soát chứ.