Lăng Ngụy hừ một tiếng, hùng hồn nói: “Ông ấy không phải cha tao, chỉ góp một con tϊиɧ ŧяùиɠ mà đòi làm cha của ông đây, dễ ăn quá nhỉ.”
Thông qua giọng điệu của hắn, Trần Tam và Dương Thuận biết hắn chắc chắn rất ghét người kia nên sau này không ai dám hỏi tới nữa.
Sáng hôm sau, khi Cố Miên Miên vừa đến lớp, cô liền nhìn thấy Trần Tam đang đứng trước phòng học đợi mình.
Cậu ta quay mặt lại, cười tươi như hoa: “Chị dâu, đại ca sai em đến gọi chị.”
Cô ngạc nhiên nhìn những vết bầm trên mặt cậu ta, trong lòng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Chắc là tối qua bọn họ lại đi đánh nhau nữa.
Cố Miên Miên theo Trần Tam rời khỏi tòa nhà, dẫm lên con đường quen thuộc đi đến căn nhà nhỏ đó.
Thấy cô đến, Dương Thuận cũng đứng lên chào: “Chào chị dâu.”
Cô nhìn cậu rồi gật đầu một cái nói: “Tối qua các người lại đi đánh nhau sao?”
Cậu ta gãi đầu, cười cười: “Đúng vậy ạ nhưng chị dâu đừng lo, bang Hắc Miên chiến thắng tuyệt đối.”
Khi cậu vừa dứt lời bên trong truyền tới tiếng chửi mắng không có kiên nhẫn: “Còn đứng bên ngoài đó làm gì, vào đây cho tôi.”
Trần Tam giật mình, lập tức xua xua Cố Miên Miên vào trong: “Chị dâu mau vào trong đi, coi chừng đại ca tức giận.”
Cô hít sâu một hơi đi vào trong.
Vừa bước vào căn phòng đổ nát, cô nhìn thấy Lăng Ngụy đang cởϊ áσ ngồi trên giường xếp.
Trên lưng hắn đầy những vết bầm và những vết thương bị tróc da.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, mày nhíu chặt, giọng nói ẩn chứa lửa giận: “Còn đứng đó làm gì, vào đây bôi thuốc cho tôi.”
Cố Miên Miên lập tức đi đến, cẩn thận ngồi ở sau lưng hắn, dưới đất có thuốc đỏ và bông gòn, cô cầm lên cẩn thận bôi thuốc vào những vết thương trên lưng hắn.
Xong hết, cô nhỏ giọng nói: “Anh quay lại đi.”
Hắn nghe lời quay lại, trên mặt cũng có những vết bầm như Trần Tam và Dương Thuận.
Cố Miên Miên hít sâu vài lần, giơ tay về phía mặt hắn.
Ánh mắt của Lăng Ngụy cứ nhìn chằm chằm vào cô, tuy ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng nhịp tim đang đập rất mạnh.
Cô cố gắng để không chú ý đến con ngươi nóng bỏng của hắn.
Cố Miên Miên cũng nhận ra, cô càng lớn, ánh mắt của Lăng Ngụy nhìn cô càng ngày càng phừng phực.
Giống như một ngọn lửa muốn thiêu cháy cơ thể cô.
“Xong… xong rồi.”
Cô căng thẳng đến mức xém đánh mất giọng nói.
Khi cô vừa quay mặt đi thì bị bàn tay của nam nhân bắt lấy.