Cam Tâm Tình Nguyện

Chương 6

Cố Miên Miên tận lực không làm phiền đến mọi người, ngoan ngoãn ngồi im ở vị trí đã chọn.

Tiết học bắt đầu.

Giáo viên tự giới thiệu bản thân rồi cho hai mươi phút để mấy bạn trong lớp làm quen với nhau.

Mọi người nói chuyện rơm rả, nhưng không hề có một ai đến bắt chuyện với cô.

Cố Miên Miên hoàn toàn bị cô lập trong lớp học này.

Không chỉ ở đây mà khi còn học ở cấp một cô cũng bị cô lập như vậy.

Không ai muốn chơi cùng cô, học chung lớp với cô chính là một xui xẻo.

Chuông giải lao vừa vang lên.

Khi mọi người định ùa ra khỏi lớp thì lập tức dừng chân.

Gương mặt ai cũng hoảng sợ, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cái bàn đầu tiên của dãy trong cùng.

Cố Miên Miên thấy mọi người trong lớp đều đang nhìn mình, tim cô đập lỡ một nhịp.

Cô hơi nghiêng người nhìn ra bên ngoài thì thấy Trần Tam đang mỉm cười với mình.

Cậu ta vẫy tay với cô, cười hì hì nói: “Chị dâu, đại ca đang đợi chị.”

Cố Miên Miên cảm nhận được có một luồng khí lạnh truyền tới từ dưới chân mình.

Cô rùng mình một cái, rời mắt khỏi cậu ta, hơi thở lên xuống liên tục.

Qua một lúc, cô gái nhỏ đứng lên, đi theo Trầm Tam rời khỏi lớp.

Cố Miên Miên đi phía sau Trầm Tam, đến khi đi vào một con đường vắng, cô mới cất giọng nói run rẩy hỏi: “Anh ấy tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Trầm Tam quay đầu, cười cười đáp: “Em cũng không biết, đại ca nói gì thì em làm theo như vậy.”

Cô nghe vậy thì đầu nhỏ cúi xuống, trên mặt là biểu cảm bồn chồn, lo lắng.

Bọn họ đi vòng ra sau trường, đến mé bức tường.

Trầm Tam đẩy cách cửa sắt, mời cô qua: “Chị dâu, qua đi.”

Cố Miên Miên siết chặt hai tay bước qua bên đó.

Hiện tại cô đang học lớp 9, còn Lăng Ngụy thì học lớp 12.

Hai trường chỉ cách nhau một bức tường, chỉ cần bước qua cánh cửa này thì đã đi sang bên kia.

Xung quanh bức tường này là một bãi đất trống, cây cối um tùm.

Cũng là căn cứ của nhóm Hắc Miên có tiếng ở thị trấn, cho nên không có học sinh hay thầy cô nào dám đặt chân tới.

Ở đây có một cái phòng bị bỏ hoang.

Khi đến gần, cô nhìn thấy Dương Thuận đang đứng bên ngoài canh gác.

Thấy cô đến, cậu ta cúi đầu chào, gọi hai tiếng: “Chị dâu.”

Rồi nhanh chân né sang một bên để cô đi vào trong: “Đại ca vừa có chuyện ra ngoài một lúc, có dặn em nếu chị dâu đến thì bảo chị vào trong đợi.”