Tiểu quận chúa liền thanh giọng, nghiêm túc nói: “Đoạn này là danh tác Thi thị thực sư sử.”
Nàng sinh ra lớn lên ở Giang Nam, giọng nói mềm mại dính chút ngọt ngào.
Chỉ là năm chữ “Thi thị thực sư sử” dường như đã dùng hết toàn bộ công lực học hành của nàng.
Phó Trường Lẫm khẽ bật cười, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy vị tiểu quận chúa chẳng hề biết mình đang nói gì kia gan lớn mà bắt đầu đọc:
“Thạch thất thi sĩ thi thị, thích sư, thề thực thập sư.
Thi thị lúc nào cũng thích thị coi sư.
Thập thời, thích thập sư thích thị.
Là thời, thích thi thị thích thị....” (*)
(*): bản gốc: được trích trong Thi thị thực sư tử của Triệu Ngữ Hương, tất cả âm đều đọc gần giống shī
石室诗士施氏,嗜狮,誓食十狮。
氏时时适市视狮。
十时,适十狮适市。
是时,适施氏适市。
氏视是十狮,恃矢势,使是十狮逝世。
氏拾是十狮尸,适石室。
石室湿,氏使侍拭石室。
石室拭,氏始试食是十狮。
食时,始识是十狮尸,实十石狮尸。
试释是事。
bản thuần Việt:
"Thi sĩ họ Thi sống trong căn phòng đá, thích sư tử, thề sẽ ăn mười con sư tử."
Ông ấy thường ra chợ tìm sư tử.
Vào đúng mười giờ, có mười con sư tử cùng lúc đến chợ.
Cũng đúng lúc đó, ông Thi đi đến chợ.
Ông nhìn thấy mười con sư tử đó, dựa vào sức của cung tên, khiến mười con sư tử kia chết.
Ông nhặt xác mười con sư tử đó, mang về căn phòng đá.
Phòng đá bị ẩm ướt, ông bảo người hầu lau sạch phòng đá.
Sau khi lau xong, ông bắt đầu thử ăn mười con sư tử đó.
Khi ăn, mới nhận ra mười con sư tử đó thực ra là mười con sư tử bằng đá.
Tiểu quận chúa cắn răng, rung đùi đắc ý như một tiểu thư đồng, cố tụng hết đoạn văn rối rắm này.
Phó Trường Lẫm chẳng nghe hiểu được một chữ nhưng bị giọng phổ thông rối loạn của nàng chọc đến mức quay đầu đi, cười khẽ không thành tiếng.
Vừa ngẩng đầu, hắn liền bắt gặp đôi mắt đen láy ôn nhu ngập ý cười của nàng.
“Cười một cái, liền không đau nữa.”
Sở Lưu Huỳnh nghiêng đầu nhìn hắn, ánh lửa chiếu vào đôi mắt long lanh như nước của nàng, đẹp không sao tả xiết.
Thu Đồ căn dặn thuốc này cần nấu lửa nhỏ đúng bốn canh giờ.
Bạch Ưng vẫn luôn đứng gác không dám lơi là, đến tận sau giờ Ngọ mới nấu đủ thời gian, lấy chén sứ dâng lên.
Phó Trường Lẫm uống thuốc, khuôn mặt vốn trắng bệch vì đau rốt cuộc dần dần có chút huyết sắc.
Bạch Ưng ở bên cạnh nhắc nhở: “Chủ nhân, nên xuất phát rồi.”
Tiểu quận chúa đang lim dim buồn ngủ bỗng mở mắt, giọng ngái ngủ hỏi: “Đi đâu vậy?”
Phó Trường Lẫm nhàn nhạt đáp: “Muội không cần biết.”
Hắn đã thay sang thường phục màu đen dệt hoa văn tối, tóc búi gọn bằng ngọc quan, khí chất lạnh lùng xa cách.
Sở Lưu Huỳnh nghe vậy chớp mắt một cái, còn chưa kịp phản ứng đã nghe hắn nói tiếp:
“Trong kinh thành, e là sắp có một trận biến động lớn.”
Ngữ khí tuy ôn hòa nhưng lại mang theo uy nghiêm khiến người ta không thể trái lời: “Muội ngoan ngoãn ở lại vương phủ, không được đi lung tung.”
“Trường Lẫm ca ca!”
Thấy hắn nói mấy câu không đầu không đuôi liền xoay người rời đi, Sở Lưu Huỳnh kéo góc áo hắn, nhỏ giọng gọi: “Ca ca, ta muốn đi cùng huynh, ta...”
“Không được hồ nháo.”
Phó Trường Lẫm hất tay nàng ra, lạnh lùng ra lệnh: “Lục Thập, đưa quận chúa về phủ.”
Lục Thập nghe lệnh liền bước ra, khuôn mặt lạnh lùng, chắp tay nói với Sở Lưu Huỳnh: “Quận chúa, mời.”
Sở Lưu Huỳnh bị Lục Thập chắn lại, vội vã ngoái đầu nhìn theo, trong ánh mắt liếc thấy nửa tấm thiệp mời đặt ở góc bàn.
Trên đó viết: “Thái thường tự khanh Quý Nguyên cùng ái nữ Quý Nguyệt Hà, trân trọng mời Phó tướng đến dự tiệc tại đình biệt uyển phía nam.”
Nàng rốt cuộc hiểu ra, Phó Trường Lẫm sắp đi dự, là một bữa hồng môn yến.
Đêm đó tang vật liên quan đến thích khách e rằng chính là do Phó Trường Lẫm cố tình để kẻ kia trốn thoát, để hắn run rẩy quay về báo với Quý Nguyên.
Nếu không bên Quý gia đã sớm làm lớn chuyện, cáo buộc Lâm vương phủ thông đồng với phản tặc.
Lần này Quý Nguyên mở tiệc mời Phó Trường Lẫm, e là để thăm dò thực hư, xem trong tay huynh ấy thực sự nắm được bao nhiêu chứng cứ.
Chỉ là vì sao lão ta phải dắt Quý Nguyệt Hà cùng đi, lại chọn địa điểm là biệt uyển Nam Đình.
Nơi đó rõ ràng là...
Sở Lưu Huỳnh liếc nhìn qua thấy vẻ mặt chột dạ lảng tránh của Bạch Ưng, mới bừng tỉnh hiểu ra, đây không phải hồng môn yến mà là yến tiệc xem mắt.
Phó thừa tướng nhất quán nắm quyền sinh sát trong tay, thủ đoạn tàn nhẫn.
Đêm đó bắt được người và tang vật, chỉ một tấu chương trình lên hoàng đế, giao cho Ngự Sử Đài điều tra.
Hắn chỉ là chưa giao người, liền thả thích khách chạy, trong mắt Quý Nguyên, có lẽ là tín hiệu kết minh.
Lần này Quý Nguyên dùng con gái ruột làm lợi thế, tung ra cành oliu với Phó Trường Lẫm.
Sở Lưu Huỳnh nghĩ thông suốt điểm then chốt bên trong, mọi chân thành nhiệt tình đều lập tức nguội lạnh xuống.
Nàng mím môi, thất thần hỏi: “Trường Lẫm ca ca, có thể không đi được không? Biệt uyển Nam Đình chính là chỗ thế gia quý tộc nam nữ xem mắt mà.”
Phó Trường Lẫm nghe vậy hình như có chút do dự.
Sở Lưu Huỳnh cưỡng ép nuốt xuống cổ họng khô khốc: “Huynh muốn đi dự yến tiệc kiểu đó, ta không vui. Muốn bắt chứng cứ Quý gia thông đồng với địch, rõ ràng có cả ngàn cả vạn cách……”
Phó Trường Lẫm lập tức nhạy bén nắm lấy trọng điểm: “Quý gia thông đồng với địch, muội nghe từ đâu?”
Đôi mắt đen trong trẻo như ánh trăng kia ảm đạm hẳn đi, Sở Lưu Huỳnh nhẹ cắn môi, không chịu lên tiếng.
Cằm nàng bỗng nhiên bị một bàn tay xương khớp rõ ràng, lực đạo cực mạnh kiềm chặt, không cho kháng cự, ép nàng phải ngẩng đầu lên.
Sở Lưu Huỳnh nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo phẫn nộ của nam nhân, giọng nói trầm thấp uy nghiêm đánh thẳng vào lòng nàng: “Nhu Nhu, ta chẳng phải đã nói, muội không được điều tra sao?”
Tay hắn rất lớn, kiềm đến mức cằm nàng đau nhói.
Đôi mắt long lanh rực nước như thu thủy kia đầy nước mắt, giọt lệ rơi xuống, nện vào mu bàn tay mảnh dài của Phó Trường Lẫm.
Mang theo hơi ấm bỏng rát chưa tan.
Phó Trường Lẫm đột ngột rút tay lại.
Hắn giấu mu bàn tay ướt nhẹp sau lưng, lạnh lùng cười nói: “Quận chúa đã không chịu nói thì đừng lo chuyện của ta nữa.”
Than hỏa trong điện đã cháy đơn độc quá lâu, chưa thêm than mới, nhiệt độ ấm áp trong điện không biết đã lạnh xuống từ khi nào.
Tiểu quận chúa như đứa trẻ bị bỏ rơi, u buồn cô độc ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào nơi bả vai hắn bị thương, ánh mắt vô cùng đau lòng.