Sở Lưu Huỳnh cảm thấy mệt mỏi vô lực chưa từng có, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình có chút nhìn không thấu hắn.
Rõ ràng nàng và Phó Trường Lẫm thanh mai trúc mã, rõ ràng không bao lâu tình thâm như biển.
Mà nay, hắn rũ mắt ôn thanh gọi một tiếng "Nhu Nhu", đều tựa như khoác một tấm mặt nạ thâm tình giả tạo.
Sở Lưu Huỳnh không thể nhớ nổi từ lúc nào, tính cách ôn nhu có phần bướng bỉnh của Phó Trường Lẫm lại biến đổi thành thanh lãnh, kiêu ngạo như vậy.
Tiểu quận chúa cả đời chỉ yêu một nam nhân lạnh lẽo, ít nói lời tình cảm, nàng nguyện trao trọn trái tim chân thành cho hắn.
Nhưng tựa hồ hắn chỉ coi nàng là con chim hoàng yến được nuôi dưỡng trong tay.
Ngoan ngoãn, kiêu căng, vì hắn mà sống.
Phảng phất tình yêu của nàng là đương nhiên, có được dễ như trở bàn tay.
Chọc người nóng nảy, hắn liền phủ thêm tấm mặt nạ nhu tình dỗ dành, không phải thật lòng đối xử.
Thực buồn cười.
Sở Lưu Huỳnh kéo chặt chiếc áo choàng hồ nhung còn mang theo hơi ấm than lửa, bước vào đợt gió đầu mùa đông lạnh thấu xương.
Chiếc váy lụa màu khói xanh mây nước thêu mẫu đơn mềm mại lộ ra một đoạn làn váy thanh diệu dưới áo choàng, như ánh mặt trời chiều, tan chảy thành vàng rực rỡ giữa bầu trời xám xịt.
Rõ ràng cực kỳ tôn lên vẻ đẹp mỹ lệ của nàng, có thể thấy nàng đã trang điểm chu toàn thế nào để gặp lang quân.
Lục Thập xa xa đi theo sau nàng, nhìn theo tiểu quận chúa vén váy bước lên xe ngựa.
Hắn vẫn như thường lệ ẩn mình trong bóng tối hộ tống quận chúa hồi phủ, lại nghe thấy trong xe có người gọi hắn bằng giọng nói tươi đẹp: "Lục Thập."
Lục Thập nghe tiếng hiện thân, quỳ một gối xuống đất hành lễ nói: "Quận chúa."
Nàng là chủ mẫu đã định của Phó gia, cũng là chủ tử của Lục Thập.
"Không cần tiễn," giọng nói thanh mảnh như khói trăng của thiếu nữ từ trong xe truyền ra, "Ngươi đi nam đình biệt uyển, hảo sinh che chở hắn."
Lục Thập trầm ngâm một lát, cực kỳ cung kính nói: "Vâng."
Chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá tráng lệ rời khỏi phủ Thừa tướng hai ba dặm, đi thẳng hướng Lâm vương phủ.
Lục Thập dừng bước ở góc đường, theo phân phó của tiểu quận chúa đi đến biệt uyển Nam Đình.
Tiểu quận chúa lại không đi thẳng vào vương phủ như Lục Thập nghĩ.
Xe ngựa rẽ ngang trước phủ Lâm Vương, men theo một con đường mòn hẻo lánh không người vòng ra sau Ngọc Hương Lâu, nghênh ngang đi vào Ngọc Hương lâu như vào chỗ không người.
"Tiểu thư, trên phố đều nói Ngọc Hương lâu là sản nghiệp của Phó tướng, người liên tiếp đến đây, nếu bị Phó tướng phát hiện thì sao?"
Sở Lưu Huỳnh gõ gõ trán nha hoàn, nói: "Ngốc tử."
Phố phường đều nói, Ngọc Hương lâu có thể kinh doanh đến hô mưa gọi gió ở Thiên Hòa thành giữa nơi đan xen hỗn tạp này, tất nhiên có chỗ dựa cường quyền.
Ở vương triều hoàng quyền dần suy thoái này, người thực sự có thể dựa vào cường quyền, ước chừng chỉ còn phụ tử Phó gia và ngự sử đại phu Hạ Duẫn.
Lâm vương tuy nguyện trung thành với hoàng đế nhưng vì huyết mạch nên vẫn bị hoàng đế kiêng kỵ, do đó trên tay không có thực quyền gì.
Còn ngự sử Hạ Duẫn là lão thần tiền triều, cổ hủ bảo thủ, khinh thường chốn phong trần.
Vậy nên, chủ nhân thật sự của Ngọc Hương lâu là ai, không cần nói cũng biết.
Chỉ là Phó Trường Lẫm thủ đoạn sắc bén, quyết đoán tàn nhẫn, với quyền lực trong tay đã sớm lũng đoạn triều đình, trở thành nhân vật không thể nói đến.
Kinh thành tuy tò mò nhưng không ai dám truy hỏi đến cùng.
"Ngọc Hương lâu này, vô danh vô phái, không dính líu đến tranh đấu triều đình."
Sở Lưu Huỳnh vén rèm cửa sổ, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài.
Thúy Tụ không tin được nói: "Tiểu thư, người đừng dọa ta. Kinh thành thế lực phức tạp, nếu Ngọc Hương lâu không có chỗ dựa, sợ sớm bị người nuốt đến xương cốt cũng không còn rồi."
Sở Lưu Huỳnh sửa lại nếp gấp tay áo, duyên dáng bước xuống xe ngựa.
"Ngươi nói đúng một nửa, kinh thành thế lực nhiều như lang sói, Ngọc Hương lâu là mạng lưới tình báo hiếm có, tất nhiên bị người nhòm ngó."
Tiểu quận chúa nhìn quanh hậu viện, thấy mấy nha hoàn đang cắt những bông nguyệt quý đầu mùa đông, cẩn thận rửa sạch cánh hoa cho buổi biểu diễn tối nay.
Những tà váy màu sắc rực rỡ tung bay trong sân, mơ hồ lộ ra chút khí chất yên tĩnh mà mạnh mẽ.
Nàng dẫn theo làn váy bước lên bậc thang uyển chuyển: "Nhưng nếu những thế lực này kiềm chế lẫn nhau thì sao?"
Từ trên lầu vọng xuống tiếng đàn du dương.
Thúy Tụ giúp nàng chỉnh lại vạt áo choàng, nghe thấy tiểu quận chúa giải thích: "Chỉ cần cân bằng các thế lực, khiến họ kiềm chế lẫn nhau, là đủ để tìm một con đường sống trong loạn thế."
Giọng nói tiểu quận chúa xa xăm, thở dài: "Ngọc Hương lâu dựa vào thuật kiềm chế, độc lập khỏi tranh đấu triều đình mà có thể đứng vững ở Thiên Hòa thành."
Như Kiều ở tại lầu cao nhất của Ngọc Hương lâu.
Ngọc Hương lâu xây một dãy gác mái riêng làm phòng ở cho các nghệ kỹ, người ngoài không được phép bước vào nửa bước.
Hơn nữa, thế nhân đều cho rằng lầu này là sản nghiệp của Phó tướng, không ai dám tự tiện xông vào.