Phó Trường Lẫm hiếm khi không búi tóc, chỉ nhàn nhã khoác một chiếc áo dài gấm thêu hoa nguyệt kim vân, cúi đầu phê sổ sách.
Thấy tiểu quận chúa quấn áo choàng dài bằng nhung ấm, từng bước nhỏ chạy về phía hắn, không khỏi nét mặt dịu đi không ít.
Hắn vốn sinh ra với đường nét sắc sảo, khí thế nghiêm nghị, mái tóc đen xõa xuống khiến vẻ lạnh lùng cô độc như đang từ trên cao nhìn xuống, ngược lại lại lộ ra một phần ôn hòa, nội liễm.
Hắn thật sự là, mỗi tấc mỗi phần đều hợp với tâm ý của nàng.
Hồi nhỏ tiểu Lưu Huỳnh thường đi theo bên cạnh hắn, Phó Trường Lẫm vùi đầu đọc sách luận, tiểu Lưu Huỳnh liền có thể chống cằm ngồi bên, dõi theo cả ngày.
Lửa than đỏ rực sưởi ấm làm không khí trong điện bốc hơi, Sở Lưu Huỳnh cởϊ áσ choàng, bước chân nhẹ nhàng lại gần.
Nàng vươn bàn tay trắng hồng vì lạnh, mang theo chút giọng mũi cùng âm điệu mềm mại đặc trưng: “Tay lạnh rồi.”
Ánh mắt đầy ắp sự ỷ lại và lưu luyến.
Ánh mắt chân thành nồng nhiệt như vậy khiến trong lòng Phó Trường Lẫm sinh vui sướиɠ nhưng trên mặt lại thản nhiên nói: “Yếu quá.”
Thấy hắn không chịu sưởi tay cho nàng, tiểu quận chúa hừ nhẹ một tiếng, ngang ngược giật lấy cây bút lông sói đang chấm mực son trong tay hắn.
Nàng hung dữ nói: “Không đau sao?”
Một ít mực đỏ sẫm bắn lên ngón tay trắng mảnh như ngó sen của nàng, vô cùng quyến rũ.
Phó Trường Lẫm âm giọng trầm thấp, lẫn chút khàn khàn khó phát hiện, thản nhiên nói: “Không đau lắm.”
Nhưng tiểu quận chúa lại không tin điều đó.
Nàng luôn luôn vào đợt gió bắc đầu mùa đông, ôm theo thuốc bổ Thu Đồ dạy nàng nấu, cưỡi ngựa từ Giang Nam tới phủ Thừa tướng đưa thuốc.
Như thể việc canh giữ bên hắn lúc ốm đau là một chuyện vô cùng quan trọng.
Rõ ràng có người bên cạnh hay không, đều đau như nhau, Phó Trường Lẫm nghĩ vậy.
Nhưng hắn cũng không cản trở, một tiểu xinh đẹp ngoan ngoãn đáng yêu như vậy thường xuyên tới, cũng được xem là chút niềm vui giải khuây.
Hồi nhỏ tiểu quận chúa luôn dỗ hắn ăn đường, xoa bóp cho hắn, mỗi khi hắn đau đến thấu tim gan, nàng sẽ khóc đến mức nước mắt lã chã.
Phó Trường Lẫm khịt mũi khinh thường.
Hắn không sợ khổ, càng không sợ đau, ở thời cuộc loạn lạc này, thứ cuối cùng hắn cần chính là thương hại.
Phó thừa tướng là người lãnh tâm lãnh tình, đao thương bất nhập.
Điểm này, tiểu quận chúa có lẽ là kẻ đối lập hoàn toàn với hắn.
Vị tiểu bảo bối hoàng thất này kiều diễm thích ngọt, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực, rất không chịu nổi khổ.
Phó Trường Lẫm nếm chút thuốc bổ ấm áp, phân phó: “Mang cho quận chúa một chén.”
Sở Lưu Huỳnh nghe vậy lập tức nhăn mũi lại, lời lẽ nghiêm khắc từ chối nói: “Ta không cần.”
Món này toàn là các vị thuốc xua hàn, làm ấm cơ thể, tiểu quận chúa thể chất gầy yếu, tay lạnh sợ lạnh, thật ra rất hợp để dùng loại thuốc bổ như vậy.
Chỉ là lượng thuốc trong món này dùng khá lớn, hậu vị cực kỳ đắng.
Sở Lưu Huỳnh khi còn bé bị hắn lừa ăn một muỗng, tác dụng chậm mà đắng đến mức nước mắt nàng tuôn rơi ròng ròng.
Bộ dạng như đóa lê nhỏ dính mưa ấy thực sự quá đỗi thê thảm.
Phó lão phu nhân nghe tin liền tới, lúc đó nàng vẫn còn đang sụt sùi lau nước mắt trên người Phó Trường Lẫm.
Sở Lưu Huỳnh khi ấy còn quá nhỏ, lại bị vị đắng đó làm cho đầu óc mơ hồ, trong lòng chỉ cảm thấy mình bị lừa.
Thấy có người bênh vực mình - Phó lão phu nhân, cúi người lại gần, nàng lập tức duỗi tay đòi bế.
Tiểu Lưu Huỳnh được hoàng thất giáo dưỡng rất tốt, dù còn rất nhỏ, lúc khóc cũng không gào khóc loạn lên.
Nàng nhíu hàng lông mày cong như liễu, hàng mi dài đậm bị nước mắt làm ướt thành hàng, mang theo vẻ tủi thân đáng thương mà nhỏ giọng nức nở.
Cả đời Phó lão phu nhân chỉ có một người con trai.
Bà bế tiểu quận chúa nhỏ nhắn như hoa lê dính mưa lên, như ôm lấy một khối mềm mại không xương.
So với đứa con trai lạnh như đá của bà, đứa bé này đáng yêu hơn không biết bao nhiêu lần.
Phó lão phu nhân yêu thích không rời tay, ôm người vào ngực mà dỗ bằng mứt hoa quả.
Tiểu Lưu Huỳnh được người che chở liền mạnh mẽ hẳn lên, hai má phồng lên như chuột hamster mà ăn mứt, một mặt còn cố ngửa đầu để Phó lão phu nhân thấy đôi mắt đỏ hoe mình vừa khóc xong.
Phó lão phu nhân bị nàng làm cho vui sướиɠ hết mức, dỗ dành nói: “Trường Lẫm bắt nạt Nhu Nhu của chúng ta, phạt nó được không?”
Tiểu Lưu Huỳnh sửng sốt, đôi mắt to đẫm nước lấp lánh chớp chớp vài cái, lại nói giọng nhỏ mềm nghiêm túc: “Trường Lẫm ca ca bị đau rồi, không thể phạt huynh ấy.”
Phó lão phu nhân trong lòng xúc động, như đã hiểu vì sao Phó Trường Lẫm lại gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân do hoàng đế đột nhiên ban chỉ.
Bà dịu dàng cười, xoa đỉnh đầu mềm mại của tiểu quận chúa.
Rất nhiều năm về sau, mỗi lần gặp lại Phó lão phu nhân, chuyện xưa này luôn bị nhắc lại đem ra trêu đùa.
Cũng vì chuyện đó, Sở Lưu Huỳnh rất sợ món thuốc bổ do lão y sư Thu Đồ kê đơn kia.
Nàng ngồi một bên nhìn Phó Trường Lẫm mặt không đổi sắc uống hết một chén, chỉ thấy vị đắng như lan đến người mình.
Phó thừa tướng thật sự chịu đựng rất giỏi.
Tiểu quận chúa da đầu tê dại, dịch mông, muốn tránh xa cái vị đắng ấy.
Nếu Thu Đồ biết nàng đối với tác phẩm tâm đắc của mình lại tránh như tránh hồng thủy mãnh thú, e rằng tức đến râu cũng phát run.
Sở Lưu Huỳnh hơ tay trên than hồng, những đốt ngón tay trắng trẻo hơi cong lại, được luồng nhiệt ấm áp sưởi đến mức dễ chịu vô cùng.
Nàng luyên thuyên kể mấy chuyện thú vị mới nghe được trong kinh mấy ngày nay, nào là ở đầu phố Ninh Phường có người biểu diễn ảo thuật, có thể nuốt mây phun lửa, gϊếŧ người sống lại, v.v....
Phó Trường Lẫm hiếm khi hưởng ứng nhưng vẫn lặng lẽ rũ mắt, kiên nhẫn lắng nghe.
Sở Lưu Huỳnh đã quen với tính ít nói của hắn, biết hắn thực lòng đang nghe mình.
Chỉ là khi nghiêng đầu qua, lại bắt gặp lông mày hắn hơi nhíu, thái dương lấm tấm mồ hôi mỏng.
Ánh mắt tiểu quận chúa chùng xuống rồi bỗng chuyển sang kể đến vị cao nhân ảo thuật kia ở đầu phố đọc một đoạn vè khó đọc, khoe rằng trong kinh thành không mấy ai đọc được trôi chảy.
Phó Trường Lẫm nhướng mày nhìn nàng một cái đầy thắc mắc.