Sở Lưu Huỳnh được nuôi lớn ở Giang Nam, từng có kỳ duyên kết bạn với một vị “diệu thủ” ở đó.
Lúc ấy tiểu Lưu Huỳnh bảy tuổi, biết được Trường Lẫm ca ca bị thương như vậy, liền lập tức viết một phong thư nhờ lão y sư kia.
Khi đó nàng đã biết không ít chữ, cách viết cũng dần có khí khái hoàng thất.
Trong thư nàng xưng rằng mình đã tìm được lang quân như ý, bệnh này khó trừ, đau đớn như chính thân thể của mình, v.v...
Thu Đồ bị lá thư của đứa bé này làm cho cảm động nhưng ông tuổi đã cao, không chịu nổi đường xa đến hoàng thành, liền viết một phong thư nhờ tiểu Lưu Huỳnh đưa “lang quân như ý” đến Giang Nam gặp ông một lần.
Tiểu Lưu Huỳnh lập tức đồng ý, dụ Phó Trường Lẫm rời bỏ chính sự để đi Giang Nam.
Vị lão y sư kia quả nhiên xứng với hai chữ “diệu thủ”.
Ông bắt mạch, dùng những dược liệu kỳ quái không tên, chỉ một đơn thuốc đã giúp Phó Trường Lẫm dừng được đau đớn.
Năm Sở Lưu Huỳnh chào đời, Giang Nam gặp thiên tai, bão tuyết phong tỏa cửa nhà.
Sở Thừa mang đao phá gió loạn tuyết, đến gõ cửa nhà Thu Đồ.
Sở Lưu Huỳnh bẩm sinh yếu ớt, vừa sinh ra đã gần như chết yểu.
Thu Đồ vừa đến nơi, nàng liền nắm chặt chiếc ngọc bội có hình vân hà phi tiên kia, giữ được hơi thở cuối cùng.
Ông dùng châm cứu miễn cưỡng giữ lại mạng cho tiểu Lưu Huỳnh, đơn thuốc đưa ra đều là những dược liệu hiếm có kỳ lạ.
Sở Thừa phái hết thân binh của vương phủ đi tìm từng món một.
Trẻ sinh non chưa thể uống thuốc, liền lệnh cho nhũ mẫu uống thay rồi dùng sữa tươi đút cho vị tiểu quận chúa mệnh số lắm gian truân này.
Thu Đồ kể lại chuyện này luôn mang theo vô tận cảm thán.
Ông xoa đỉnh đầu tiểu Lưu Huỳnh, than: “Chớp mắt, viên tiêu nhỏ giờ đã lớn thế này rồi.”
Tiểu Lưu Huỳnh cười trong trẻo, ôm cánh tay Thu Đồ, miệng mồm mềm mại nói: “Ông Thu Đồ ơi, bệnh của Trường Lẫm ca ca có chữa được không? Mùa đông năm sau còn có đau nữa không ạ?”
Thu Đồ khẽ thở dài, liếc qua thiếu niên thừa tướng có thần sắc trầm ổn kia.
Ông thành thật đáp: “Bệnh cũ, thương vào tận gân cốt, đừng nói đến trị tận gốc, chỉ sợ thuốc này cũng không thể chữa hết.”
Lòng tiểu Lưu Huỳnh trùng xuống, lại nghe ông nói: “Đơn thuốc này có mấy vị thuốc chỉ Giang Nam mới có, rất khó tìm.”
“Vườn thuốc cũ nhà ta bỏ hoang chưa lâu, thuê người trồng lại là được. Mỗi năm thu hoạch vào mùa thu, phơi khô xong sẽ nhanh chóng đưa vào kinh thành.”
Chuyến về Giang Nam lần này, chỉ có Phó Trường Lẫm đồng hành cùng nàng.
Tình hình kinh thành không rõ ràng.
Sở Thừa làm phụ tá đắc lực cho hoàng đế, khó lòng rảnh rỗi, đành phải giao con gái cho Phó đại thừa tướng đứng đầu bá quan.
Tiểu Lưu Huỳnh trong lòng nhớ Như Kiều, lần này về Giang Nam lại không có lấy một tin tức từ nàng ấy.
Tiểu quận chúa đành lặp lại lời dặn cũ với quản gia phủ cũ, nếu một ngày nào đó gặp được nàng, nhất định phải chăm sóc nhiều hơn.
Dù có người hầu vẩy nước quét dọn phủ cũ của Lâm vương, tòa chính điện lớn như vậy lại vắng vẻ lạnh lẽo.
Tiểu Lưu Huỳnh không chịu ngủ một mình, ôm chiếc gối mềm nàng yêu thích nhất, ăn vạ ngủ lại trong điện của Phó Trường Lẫm.
Lúc ấy thiếu niên thừa tướng mười lăm tuổi, bị dáng vẻ nhút nhát đáng thương của tiểu quận chúa làm mềm lòng, đành nhường ra nửa chiếc giường cho nàng.
Tiểu quận chúa lập tức thực hiện được, ôm theo chiếc gối mềm luôn mang theo bên người, tay chân cùng sử dụng mà bò lên giường.
Nàng ngoan ngoãn dọn chỗ chăn, chớp đôi mắt cực kỳ tinh xảo xinh đẹp hỏi hắn: “Trường Lẫm ca ca, huynh biết kể chuyện xưa không?”
Thiếu niên Phó Trường Lẫm nhẹ liếc nàng một cái, đang định nghiêm túc thông báo với bé con này rằng, Phó thừa tướng chỉ biết giảng binh pháp và đạo tung hoành.
Lại nghe bảo bối xinh đẹp mang theo giọng nũng nịu không gì sánh bằng, khoe rằng: “Nhị ca ca thường kể chuyện xưa dỗ Nhu Nhu ngủ.”
Tiểu Lưu Huỳnh chớp hàng mi, đôi mắt to đầy sao sáng: “Nhị ca ca là người lợi hại nhất trên đời này!”
Phó Trường Lẫm:……
Hắn bỗng dưng vô cớ sinh ra một loại tâm trạng muốn đua đòi, thần sử quỷ sai thế nào lại mở miệng nói: “Ta cũng biết kể.”
Tiểu Lưu Huỳnh ngón tay trắng mịn như ngó sen nắm chặt góc chăn, khuôn mặt mềm mại kia chìm sâu vào trong lớp nhung chăn.
Nàng dịu dàng mềm mại nói: “Trường Lẫm ca ca bằng lòng kể chuyện xưa cho Nhu Nhu sao?”
Phó Trường Lẫm có chút ngượng ngập, cuộc đời mười lăm năm ngắn ngủi của hắn, đầy rẫy đao kiếm cùng máu tanh bẩn thỉu.
Thiếu niên thừa tướng đành phải căng da đầu giảng đạo: “Năm ấy Tư Châu binh biến…”
Tiểu quận chúa đầu tóc rối tung xù lên, cố lết tới sát người hắn như con sâu nhỏ, vai dán vào hắn như trẻ con chờ được dỗ dành.
“Tư Châu đóng cửa thành đánh trận lớn, lương thực trong thành dần dần không còn nhiều. Quan binh bắt đầu cướp bóc bốn phương, nha môn khắp nơi thu xác...”
“Ô!”
Tiểu Lưu Huỳnh kêu lên một tiếng, chôn mặt thật sâu trong chăn nhung, tay còn siết chặt góc chăn đã ướt sũng mồ hôi từ lâu.
Thiếu niên Phó thừa tướng ngẩn người hỏi: “Nhu Nhu? Dọa đến muội rồi sao?”
Không ngờ tiểu quận chúa lại lắc đầu, rầu rĩ nói: “Quan binh xấu như thế, người như vậy sao xứng làm quan phụ mẫu?”
Phó Trường Lẫm kinh ngạc, dường như chưa từng nghĩ đến tiểu bảo bối kiều mỵ, tự phụ này lại có tầm nhìn như thế.
Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng mảnh khảnh của Tiểu Lưu Huỳnh, thấp giọng nói: “Nhu Nhu nói đúng. Ở thực ấp hay quận huyện, làm quan phụ mẫu thì sao có thể không màng sinh tử của bách tính.”
“Ta làm tướng một ngày thì một ngày sẽ không dung dưỡng gian ác.”
Phó tướng từ trước đến nay đều là người nói một là một.
Vì lời hứa năm xưa, hắn suốt bảy năm quét sạch triều đình, từng câu từng chữ đều thực hiện.
Sở Lưu Huỳnh dặn Thúy Tụ mang mười phần thuốc do Thu Đồ phối tốt giao vào tay Bạch Ưng rồi trong ánh mắt cảm kích của người sau thong thả đẩy cửa Đông điện ra.
Ám thương ấy phát tác vào mùa đông cực kỳ nguy hiểm, hôm nay Phó Trường Lẫm quả nhiên xin nghỉ ở nhà.
Sở Lưu Huỳnh ôm hộp điểm tâm đặt lên bàn dài một bên.
Phó Trường Lẫm đang vùi đầu phê công văn, chợt có hương thuốc nhẹ thoang thoảng, pha chút đắng, xen lẫn mùi hương u lạnh không rõ tên ập đến trước mặt.
Giọng nói trong trẻo mềm ấm như mây sa nguyệt mỏng vang lên:
“Trường Lẫm ca ca.”