Quyền Thần Bạc Tình Hối Hận Không Kịp

Chương 18: Mưu đồ (2)

Ngoại trừ Phó thừa tướng thì mọi người đều đã rời đi.

Hắn bị Sở Lưu Quang tạm giữ lại, đưa về tẩm điện. Phó Trường Lẫm thì vẫn ở trong thư phòng, không rõ đã trò chuyện những gì với phụ thân.

Hắn thậm chí còn chu đáo cúi người hành lễ.

Đêm xuống, Phó Trường Lẫm dường như thương lượng với Lâm vương rất lâu. Đến khi trời gần sáng, hắn mới nhân lúc sương mù còn dày đặc, kín đáo theo xa giá của Sở Lưu Quang lặng lẽ rời khỏi Lâm Vương phủ.

Sở Lưu Huỳnh bị hắn ép quay về phòng nghỉ ngơi, ngoại trừ tín vật có khắc kí hiệu mà nàng đã xem qua thì không thu được thêm manh mối nào.

Nàng bỗng nhớ tới chuyện Định viễn hầu Ứng Trạch bị xét nhà trước kia, hình như từng có tin đồn rằng tín vật thông đồng với Bắc Địch đã "bốc hơi" không dấu vết.

Lúc đó, Ngự Sử Đài phải mất bao công sức mới gom đủ bằng chứng để định tội phản quốc cho Định viễn hầu.

Không biết trong những vật chứng đó, có cái tín vật khắc kí hiệu kia hay không?

Sở Lưu Huỳnh thay đổi thường phục, từ xa nhìn thấy thân hình cao lớn của Phó thừa tướng đang cúi đầu bước lên xa giá của Sở Lưu Quang.

Hắn tựa như cách một tầng sương trắng dày đặc, từ xa liếc mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt kia khó hiểu, tựa như có điều muốn nói.

......

Thiên Hòa thành vốn dĩ phồn hoa, sáng sớm mờ mờ mà phố xá đã nhộn nhịp, tiểu thương rao bán tào phớ và rau tiên, khí thế vang trời.

Một thiếu niên mặc cẩm y, áo choàng dài đến mắt cá chân, thân hình mảnh khảnh, từ đầu đến chân đều được che kín. Ngũ quan bị sương sớm che mờ, chỉ có thể đoán là tuổi còn nhỏ.

Hắn quen đường, vòng vào lối cửa sau kín đáo của Ngọc Hương lâu, đi một mạch không bị cản trở, đẩy cửa bước vào đỉnh lầu các, quả đúng như dự đoán, Như Kiều đang thong thả gảy đàn.

Người mới đến tháo mũ áo choàng, lộ ra đôi mắt ngấn nước, đẹp đến lay động lòng người, rõ ràng chính là tiểu quận chúa của Lâm vương phủ.

Toàn thân nàng mang theo khí lạnh ẩm ướt, chầm chậm ngồi xuống, đến khi người kia rót xong trà nóng, nàng mới đưa tay ra đón.

Như Kiều lười biếng nâng mí mắt nhìn nàng, khẽ nói: “A Huỳnh, tới tỉ thí đàn tranh à?”

Nàng ấy sinh ra vốn đã thanh tú linh động, lại thêm đôi mắt phảng phất u tình quyến rũ, lần đầu bước chân vào Ngọc Hương lâu đã khảy một khúc “Phượng cầu hoàng” khiến cả Thiên Hòa thành chấn động.

Dù chỉ bán nghệ không tiếp khách, Như Kiều vẫn là người được trọng vọng nhất Ngọc Hương lâu, giá trị địa vị đều tăng lên rất nhanh.

Sở Lưu Huỳnh lập tức lắc đầu, bước tới gần nàng ấy, khẽ ngáp một cái: “Kiều Kiều, ta muốn hỏi tỷ một chuyện.”

Như Kiều cuối cùng cũng buông cây dao cầm mà nàng coi như báu vật trong tay, thấy tiểu quận chúa dưới mí mắt có quầng thâm nhạt, khẽ nhíu mày: “Tối qua ngủ không ngon sao?”

Sở Lưu Huỳnh khẽ lắc đầu: “Kiều Kiều, vụ án phủ Định viễn hầu thông đồng với địch, tỷ có nghe gì không?”

Như Kiều nhẹ nhàng day trán.

Khi còn nhỏ, Sở Lưu Huỳnh từng sống ở Giang Nam, tại một bến đò bị bỏ hoang, nàng gặp Như Kiều, lúc đó bị cha ruột bán cho thuyền chủ.

Khi ấy, Như Kiều vẫn chưa có tên này.

Tiểu quận chúa lập tức ra lệnh cho thị vệ bắt giam thuyền chủ, dù lúc đó nàng còn nhỏ, không hiểu hết chuyện xảy ra.

Tiểu Lưu Huỳnh kéo Như Kiều mới sáu tuổi về nhà, năn nỉ phụ thân cho Như Kiều ở lại làm bạn cùng mình.

Sở Thừa đành đồng ý nhưng không mua bán khế ước với Như Kiều, chỉ sắp xếp để nàng lấy danh nghĩa bạn chơi ở bên cạnh chăm sóc tiểu Lưu Huỳnh.

Lúc ấy, tiểu quận chúa chỉ mới học vỡ lòng, đang tập đọc Kinh Thi, thấy cô bé ít nói trầm tĩnh ấy liền đặt tên là Như Kiều nhưng không lâu sau, tiểu quận chúa đột ngột phải về kinh.

Triều đình đổi ngôi, hoàng quyền suy yếu, không còn chỗ dựa, hoàng đế đành truyền lệnh triệu Lâm vương Sở Thừa lập tức hồi kinh.

Như Kiều không chịu đi cùng nàng.

Tiểu quận chúa bèn mang toàn bộ số vàng nhỏ bản thân lén tích góp đưa hết cho Như Kiều.

Giang Nam phồn hoa, vật giá đắt đỏ, nàng sợ từng đó tiền không đủ cho Như Kiều sống ổn định, bèn để lại cả cây dao cầm được truyền lại từ triều trước, được xem là báu vật.

Tiểu quận chúa dùng giọng Giang Nam mềm mại dặn nàng: “Kiều Kiều, thầy nói cây đàn này rất quý, chắc có thể đổi được nhiều tiền. Chờ ta lớn rồi, sẽ đến Giang Nam tìm tỷ.”

Như Kiều nghiêm túc gật đầu đồng ý, còn lo lắng nói: “A Huỳnh, ăn ít đồ ngọt lại đi, bây giờ muội béo tròn như một viên chè trôi nước rồi.”

“Á!” Tiểu quận chúa kêu lên không thể tin được, lập tức chịu cú sốc tâm lý cực lớn.

Nàng ngập ngừng đáp lời: “Được, ta.... ta sẽ nhớ.”

Lúc ấy Như Kiều mới yên tâm gật đầu.

Chỉ là không ngờ, lần chia tay hôm đó, chớp mắt đã mấy năm.

Như Kiều ôm cây dao cầm mà nàng tặng, đàn một khúc làm chấn động cả Thiên Hòa thành. Tại phòng riêng tầng cao nhất ở Ngọc Hương lâu, nàng viết cho Sở Lưu Huỳnh một bức thư rồi hai người mới liên lạc lại.

Sở Lưu Huỳnh từng nhiều lần đề nghị chuộc thân cho nàng ấy nhưng Như Kiều luôn khéo léo từ chối.

Nàng nhìn ra Như Kiều có kỹ nghệ đàn siêu phàm, trong lòng biết sau chuyện này ắt hẳn còn có quá khứ khác.

Chỉ là Như Kiều không chịu nói thì nàng cũng không đoán bừa.

“Định viễn hầu?” Như Kiều hạ mí mắt, thoáng trầm ngâm rồi đáp: “Cũng có nghe qua, A Huỳnh muốn biết điều gì?”

Sở Lưu Huỳnh nói thẳng: “Hồi đó khi Ngự Sử Đài thu thập vật chứng, có nhắc tới một món tín vật?”

“Không có,” Như Kiều trả lời không hề do dự,

“Hôm ấy, một vị công tử họ Hạ ở trong lầu uống rượu tìm vui, có nhắc từng nghe nói đến tín vật có khắc ký hiệu gì đó.”

“Phủ định viễn hầu khi bị xét nhà ra tay rất sạch sẽ mà có thể trộm được tín vật ngay dưới mắt Ngự Sử Đài, tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.”

Thiên Hòa thành thay đổi khôn lường, sóng ngầm cuộn trào, thế mà có người dám đưa mưu đồ đến cả giang sơn xã tắc.

Sở Lưu Huỳnh khép mắt, giấu đi gợn sóng trong mắt, giọng lạnh lùng nói: “Kiều Kiều, ta có một việc quan trọng cần tỷ giúp, tỷ có đồng ý không?”

Như Kiều sững lại rồi không kiềm được mà khẽ cười rạng rỡ, đứng dậy quỳ sát xuống trước mặt Sở Lưu Huỳnh, dập đầu hành lễ lớn: “Như Kiều chờ câu này, đã đợi sáu năm rồi.”

Năm xưa nàng được tiểu quận chúa cứu một mạng rồi suốt những năm gian khó về sau, bao lần đều được giúp đỡ.

Suốt sáu năm Như Kiều ẩn mình trong Ngọc Hương lâu, nhân mạch dần dần kết nối gần như khắp cả Thiên Hòa thành, tất cả cũng chỉ vì một ngày có thể báo đáp ân tình của tiểu quận chúa.

Nàng ấy dập đầu thật sâu: “Như Kiều nguyện vì quận chúa mà dốc sức quên mình.”

Phía bên kia, có người khó hiểu hỏi: “Phó tướng đã biết rõ trong đó có chuyện mờ ám, sao không quay về bẩm báo trước với bệ hạ, xin lệnh điều quân?”

Tuy hoàng đế năng lực không cao nhưng cũng là người hiểu lý lẽ.

Nếu chưa hành động mà có thể hồi báo trước về việc này, đợi ngày lộ rõ chân tướng, ắt sẽ dễ dàng nắm được kẻ đứng sau mọi chuyện.

Phó Trường Lẫm đang vuốt chiếc nhẫn ngọc trơn mịn trên tay, ánh mắt đen thẳm đảo qua, khiến người đối diện cảm thấy áp lực cùng nguy hiểm ẩn hiện không rõ.