Quyền Thần Bạc Tình Hối Hận Không Kịp

Chương 17: Mưu đồ (1)

Trưởng huynh của Sở Lưu Huỳnh, Sở Tự Bạch, phụng chỉ đi xa, trấn thủ Bắc Cương, hôm về triều bẩm báo loạn sự thì nơi U Tru Quan bỗng đổ tuyết dữ dội. Bảy ngàn quân tinh nhuệ rơi vào cảnh nguy khốn, bị chôn vùi dưới tuyết suốt 49 ngày đêm.

Sở Tự Bạch suy xét thiệt hơn, liền dùng vạt áo viết huyết thư, giao cho hai tử sĩ mang theo chút ít lương khô, trở về kinh hồi báo.

Hai người ấy vừa đi vừa cầu thực, vượt ngàn dặm lặn lội tới tận hoàng thành, dâng lên huyết thư kia, bức thư thấm máu và nước mắt của bảy ngàn hồn phách nơi sa trường, cầu thánh thượng minh xét.

Nhưng đoạn đường ấy kéo dài tròn ba tháng mới đến nơi.

Vua nghe tin liền chấn động. Ngay tức khắc phái kẻ khi ấy còn vô danh, Ứng Trạch, đem theo thuộc hạ vượt tuyết đến U Tru Quan, thu liệm hài cốt, dẫn linh hồn trung nghĩa trở về cố thổ.

Tương truyền, Ứng Trạch ở giữa cánh đồng tuyết trắng mênh mông, đẩy tuyết phá băng, cùng tướng sĩ dưới trướng làm việc không khác gì nhau, cực khổ vất vả không một lời than oán.

Vua cảm động khôn xiết.

Từ đó, Ứng Trạch được trọng dụng, một đường quan lộ thăng tiến, từ chức vệ úy lên tự khanh, phong làm Định viễn hầu, thế lực vững vàng, danh vọng không hai.

Sở Lưu Huỳnh hồi hồn trở lại, lặng lẽ đóng lại cửa son nặng trịch của từ đường.

Nàng cố nén mà hít hít mũi, đôi mắt đẫm lệ dưới ánh trăng lạnh như phủ một lớp sương mỏng.

Nói đến trưởng huynh... chính lúc ấy có kẻ thừa cơ dấy lòng tham.

Đêm nay là rằm Trung Thu tháng 8, mẫu thân nàng vẫn như thường lệ lưu lại một miếng bánh trung thu, như một lời tế lễ thầm lặng dành cho người con xa vắng chưa từng trở về.

Sở Lưu Huỳnh siết chặt tấm áo dài đơn bạc trên người, trong lòng vẫn giữ một tia hy vọng mỏng manh.

Năm xưa, bảy ngàn quân trung nghĩa ấy, cuối cùng tìm lại được chưa đến chín trăm bộ hài cốt. Trưởng huynh Sở Tự Bạch cũng không nằm trong số ấy nghĩa là vẫn còn một phần vạn cơ hội sống sót.

Phó Trường Lẫm đã thu hết bộ dáng cô đơn, trầm mặc ấy của nàng vào đáy mắt, môi hơi hé như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể mở lời.

Vật tín kia, khắc kí hiệu sừng hươu đáng sợ kia, nàng không hề xa lạ.

Năm đó, huynh trưởng nàng đã lấy cả tính mạng để đổi lấy huyết thư trở về kinh, trong thư còn ghi chép đầy đủ những chứng cứ về tín vật của Bắc Địch vương thất, từng chi tiết không sai một nét.

Chính mắt nàng từng thấy nét bút mạnh mẽ, quyết đoán ấy, mỗi dòng huyết thư tựa như khắc sâu vào trong lòng.

Nếu không phải như thế, hôm nay e là thật sự bị món đồ giả này lừa gạt qua mắt.

Kẻ kia mang theo tang vật ấy, lẻn vào từ đường Vương phủ giữa đêm, đủ thấy tâm tư hiểm độc nhường nào.

Phó Trường Lẫm thu tín vật lại, một tay xách kẻ thích khách bất tỉnh, cùng Sở Lưu Huỳnh len lỏi tránh khỏi đội tuần tra trong phủ rồi đến thư phòng gặp mặt Lâm vương Sở Thừa.

Sở Lưu Huỳnh từ nhỏ đã học về thuật tung hoành nơi triều chính, lại lớn lên giữa vòng xoáy quyền mưu, hiểu thấu lòng người.

Nàng biết rõ phụ thân mình cùng hoàng đế là cùng mẹ sinh ra, cũng là người dễ bị nghi kỵ nhất.

Nếu chuyện đêm khuya nàng gặp mặt quyền thần như Phó Trường Lẫm bị đồn ra ngoài, e rằng thật sự khó có đường chối tội.

Tiểu quận chúa nhanh chóng quyết định đuổi người đi rồi nghe thấy tiếng thị vệ tới gần, để tránh việc hành trình đêm nay của Phó Trường Lẫm bị kẻ có ý đồ biết được.

Nàng nhìn kỹ tín vật có khắc hình kí hiệu Bắc Địch, trong lòng hiểu rõ đây là một âm mưu thâm độc đê tiện.

Phó Trường Lẫm đến trong đêm là để cứu Lâm Vương phủ đang gặp nguy hiểm.

Tiểu quận chúa không phải người không hiểu lý lẽ, ân tình như vậy, tạm thời cũng làm nỗi bực bội trong lòng nàng nguôi bớt.

Chỉ là....

Tim Sở Lưu Huỳnh bất chợt giật mạnh, cả người nổi da gà, linh cảm mách bảo nàng chuyện này không ổn.

Nàng hiểu Phó Trường Lẫm rất rõ, biết tính cách hắn luôn mềm nắn rắn buông, liền thử thăm dò: “Trường Lẫm ca ca?”

Phó đại thừa tướng là người có tâm cơ sâu lường, rốt cuộc cũng hơi cúi người, giọng nói đầy tình cảm nói sát bên tai nàng: “Kỳ thủ giỏi, sẽ biết dùng tốt từng quân cờ trong tay. Tuy không khuấy động cục diện nhưng người đầu tiên lộ diện, chưa chắc đã là kẻ muội muốn thấy.”

Ánh mắt hắn lạnh lùng, mang vẻ trào phúng và khinh thường, như đang đùa giỡn con kiến nhỏ, chậm rãi buông lời: “Muốn dứt họa tận gốc thì phải nhổ sạch rễ.”

Hơn nữa, lòng vua khó đoán, nếu để Lâm vương phủ dính vào án phản nghịch thì cực kỳ nguy hiểm.

Phó Trường Lẫm cần một kế sách chắc chắn nhất.

Việc ra tay đêm nay, chỉ là một lời cảnh cáo răn đe.

Tiểu quận chúa chớp đôi mắt long lanh, trong ánh nhìn như có chút sáng ngời. Đôi mắt đen ươn ướt ngước lên nhìn hắn, giống như một con thú nhỏ yếu đuối đang mong đợi.

Nàng cố tỏ ra dễ thương, làm nũng: “Trường Lẫm ca ca, huynh còn biết gì nữa không? Rốt cuộc là ai đứng sau chuyện này.”

Phó Trường Lẫm bất ngờ đưa tay xoa giữa lông mày nàng, khẽ thở dài: “Nhu Nhu, ngoan một chút.”

Sở Lưu Huỳnh hơi ngẩn người rồi nghe hắn nói tiếp: “Triều đình biến đổi khôn lường, những chuyện này muội không nên biết.”

Phó Trường Lẫm thường ngày hay dùng giọng mệnh lệnh, hôm nay lại dịu dàng như vậy, quả thật hiếm thấy.

Hơn nữa, chính hắn vừa mới ra tay bắt sống thích khách, giúp vương phủ thoát khỏi một trận họa diệt môn.

Tuy hắn ít nói, đôi lúc còn rất lạnh lùng nhưng trong lòng rõ ràng là có để tâm đến nàng.

Tiểu quận chúa ấm ức, lấy đầu dụi nhẹ vào tay hắn, chưa chịu bỏ cuộc mà năn nỉ:

“Trường Lẫm ca ca, nói cho ta biết một chút thôi, được không?”

Thiếu nữ giơ ngón út mảnh khảnh, ngước đầu nhìn hắn, chiếc cổ trắng nõn như cành trúc non mềm mại.

“Ít nhất, để ta còn biết đường mà phòng bị...” nàng nói nhỏ.

Không ai có thể chống đỡ được dáng vẻ làm nũng đáng yêu của nàng.

Phó Trường Lẫm nhẹ nhàng vén mái tóc dài của nàng ra sau tai, lạnh nhạt nói: “Không thương lượng.”