Phó Trường Lẫm có một thoáng thất thần rồi như bị điện giật mà vội vàng thu tay lại.
Hắn dừng lại rất lâu. Hắn đến đây chẳng qua chỉ để xác nhận nàng có an toàn hay không.
Quý thị đang sốt sắng tìm một kẻ chịu tội thay. Một vị vương gia có chung phụ mẫu với hoàng đế, lại đứng trung lập trong triều, không quyền không thế, chính là lựa chọn hoàn hảo.
Chỉ là Quý thị còn chưa đủ gan để công khai ám sát hoàng thất nên vốn dĩ hắn không cần phải đích thân vào đây.
Phó Trường Lẫm kiềm chế thật lâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng xoa đuôi mắt nàng rồi lặng lẽ rời đi.
Trước khi cánh cửa khép lại, lông mi Sở Lưu Huỳnh khẽ run lên, nàng chớp mắt, mang theo chút mơ màng buồn ngủ.
Bóng dáng cao lớn thoáng hiện rồi biến mất trong màn đêm.
Hình dáng đó quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, rõ ràng là Phó đại thừa tướng, người vừa mới cãi nhau với nàng một trận trong cung yến hôm nay.
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt tiêu tán.
Sở Lưu Huỳnh tiện tay khoác lên một chiếc áo dài, giẫm lên lớp sương đêm dày đặc, lặng lẽ đi theo.
Chỉ thấy Phó Trường Lẫm thân ảnh như quỷ mị, tránh thoát sự tuần tra nghiêm ngặt, đáp xuống mái ngói cao chót vót của chủ điện trong vương phủ, thân hình vừa động liền hoàn mỹ biến mất trên mái nhà.
Vị trí này tầm nhìn rất tốt, Sở Lưu Huỳnh lập tức xoay người, ẩn mình sau gốc cổ thụ.
Hơi lạnh của đêm thu dần dần tràn lên, nàng siết chặt áo dài mỏng manh không thể chống lại cái rét, đôi mắt trong trẻo lặng lẽ dò xét mọi động tĩnh.
Phó Trường Lẫm bỗng nhiên cử động, khinh công của hắn đã đạt đến mức thượng thừa, tựa như đằng vân giá vũ, không tiếng động lướt qua mái nhà, tiến thẳng vào nơi sâu nhất trong phủ đệ.
Sở Lưu Huỳnh lập tức thi triển khinh công, bám theo phía sau.
Cuối cùng, nơi hắn dừng chân là từ đường. Phía nam là thư phòng, nơi phụ thân nàng thường ngày xử lý công vụ.
Khi nàng đặt chân xuống đất, Phó Trường Lẫm đã không thấy bóng dáng.
Tiểu quận chúa xoa xoa đầu ngón tay lạnh cóng, dựa theo trực giác mà đi về phía từ đường.
Mùi hương Phật trầm ấm nhè nhẹ từ khe cửa phòng chậm rãi tỏa ra.
Sở Lưu Huỳnh đưa tay định đẩy cửa, nhưng ngay lúc đó, cánh cửa bỗng nhiên hé mở một khe nhỏ, một bàn tay với khớp xương rõ ràng bất ngờ chế trụ cổ tay nàng, dùng lực không cho chống cự mà kéo nàng vào trong.
Sở Lưu Huỳnh va mạnh vào lòng đối phương, chưa kịp kinh hô đã bị bịt kín miệng, đồng thời các khớp xương quan trọng cũng bị chế trụ, hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.
Hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy nàng, Sở Lưu Huỳnh dần bình tĩnh lại, bị hắn dẫn theo xoay người, ẩn mình phía sau bàn thờ bài vị.
"Phó tướng," nàng ngước đôi mắt đen láy, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Phó tướng ban đêm xông vào từ đường trong phủ ta, có phải nên giải thích một lời không?"
Tiểu mít ướt kiều mềm ngày nào không biết từ bao giờ đã trưởng thành thành một con nhím nhỏ, trong lời nói mang theo vị cay đắng không thể diễn tả.
Sắc mặt Phó Trường Lẫm không vui.
Hắn thu lại cảm xúc khác thường trong đáy mắt, làm một động tác ra hiệu im lặng.
Thấy sắc mặt tiểu quận chúa trắng bệch vì lạnh, hắn kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng xoa hai bàn tay lạnh băng.
Sở Lưu Huỳnh ngửi thấy hơi thở sạch sẽ, lạnh lẽo đến tận xương của hắn, liền có chút bối rối mà vùi mặt vào ngực hắn, giọng buồn buồn hỏi:
"Huynh phát hiện ta từ lúc nào?"
"Ngay khi muội mở mắt."
Tiểu quận chúa kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt hạnh long lanh khẽ mở to, trông thuần khiết vô hại như một chú mèo nhỏ.
Hầu kết Phó Trường Lẫm khẽ động.
Tiểu quận chúa ngoan ngoãn để hắn che lại tay mình, giọng nói mềm mại mang theo chút bực bội: "Huynh..."
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân khe khẽ, ngày càng tiến lại gần. Phó Trường Lẫm lập tức kéo nàng sát vào, thấp giọng quát: "Im lặng!"
Không quá hai nhịp thở, cánh cửa chính quả nhiên không tiếng động bị đẩy ra, một người nhẹ nhàng bước vào, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
Phó Trường Lẫm ôm chặt nàng, ẩn mình sau bàn thờ bài vị.
Người kia lục lọi thứ gì đó trước bàn thờ, dần dần tiến sát về phía sau.
Sở Lưu Huỳnh áp sát vào l*иg ngực Phó Trường Lẫm, hơi ấm từ cơ thể hắn dần lan tỏa, xua tan đi cái rét thấu xương.
Nàng rõ ràng cảm nhận được toàn thân hắn căng chặt, cơ bắp vận sức chờ phát động.
Trong bóng tối, tiếng hít thở cố tình thả chậm từng bước tiến lại gần.
Ngay một khắc kẻ địch vào tầm nguy hiểm, Phó Trường Lẫm bỗng nhiên bừng tỉnh, bộc phát lao lên. Trong chớp mắt, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu.
Một chưởng của Phó Trường Lẫm đánh trúng chủy thủ sắc bén trong tay đối phương, lưỡi dao nhiễm máu bị hất văng. Hắn lập tức vận lực, bàn tay cứng như sắt thép ghìm chặt vào mệnh môn của thích khách.
Thắng bại đã định.
Lúc này, trong lòng Phó đại thừa tướng vẫn còn ôm một thiếu nữ tóc dài buông lơi.
Thiếu nữ hơi nghiêng đầu, lộ ra nửa khuôn mặt minh diễm, thanh mị.
Đây là kiểu nhục nhã gì thế này!
Thích khách kia nhất thời huyết khí bốc lên, muốn phản kháng nhưng vừa động đã bị thiếu nữ trong lòng Phó thừa tướng thẳng tay bẻ trật khớp vai.
Hắn ta kêu lên một tiếng nghẹn ngào, thân thể co quắp ngã xuống.
Trong lòng bàn tay hắn ta, một miếng thú cốt khắc ký hiệu sừng hươu rơi xuống mặt đất.
Sở Lưu Huỳnh nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay ước lượng vài lần, hờ hững phán: “Hàng giả.”
Nhìn thấy thích khách có ý định tự sát, Phó Trường Lẫm lạnh lùng vung tay chém một nhát, đánh ngất hắn, sau đó trói gô lại.
Động tĩnh lớn rốt cuộc kinh động đến thị vệ trong phủ. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân có quy củ tiến đến.
Sở Lưu Huỳnh thoáng nhìn ký hiệu sừng hươu kia lần nữa, vẻ mặt suy tư, sau đó tùy ý ném nó vào lòng Phó Trường Lẫm, ung dung rời khỏi từ đường.
Thị vệ thống lĩnh ôm quyền chào, hỏi: “Quận chúa, trong từ đường…”
“Chỉ là một con chuột già thôi.”
Thiếu nữ tóc dài tán loạn buông xõa trên bờ vai, sắc mặt minh diễm nhưng lại lộ ra chút cô đơn nhàn nhạt.
“Ta đến bầu bạn với đại ca một lát.”
Đại thế tử Lâm vương phủ chết yểu khi tuổi còn xuân, vẫn luôn là một vết sẹo không ai dám nhắc đến trong phủ.
“Quận chúa nén bi thương.”