Nàng nấc nhẹ một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi: “Ta biết chừng mực. Ta chỉ tìm Phó Trường Lẫm, không làm gì khác.”
Sở Đoan Ý vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Trường Lẫm đang đứng phía trước.
Từ nhỏ cậu đã sợ nhất vị Diêm Vương mặt lạnh này, giờ phút này vừa thấy người liền lập tức đem tiểu quận chúa “hơi say” trong tay giao ra, sau đó chạy mất như một làn gió.
Phó Trường Lẫm đỡ nàng đứng vững, lạnh lùng hỏi: “Sao lại khóc thành thế này?”
Sở Lưu Huỳnh gạt tay hắn ra, lảo đảo tự đứng, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ nhìn hắn chăm chú: “Miếng ngọc bội ta đưa cho huynh đâu?”
Phó Trường Lẫm liếc xuống bên hông, quả nhiên không thấy. Ánh mắt hắn lóe lên, theo bản năng nói: “Ngọc dễ vỡ, ta đã giao cho Thẩm chủ bộ thu lại rồi.”
Sở Lưu Huỳnh lập tức khựng lại, nước mắt cũng ngừng rơi.
Nàng giơ lên lòng bàn tay còn vương bùn đất, bên trong là miếng ngọc bội đã cũ kỹ, cô đơn hỏi hắn: “Vậy đây là gì?”
Bị nàng trực tiếp vạch trần, sắc mặt Phó Trường Lẫm không khỏi trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội, chắc sáng nay vào cung vô tình làm rơi.”
“Đã thất lạc, không đi tìm sao?”
Toàn thân nàng nồng mùi rượu nhưng không khó chịu, chỉ có vẻ thất vọng u sầu.
Nụ cười rực rỡ thường ngày đã chẳng còn.
Đáy lòng Phó Trường Lẫm thoáng chút bực bội, thản nhiên nói: “Một thân đầy mùi rượu, còn ra thể thống gì. Chỉ là một miếng trang sức thôi, đáng để muội lấy chuyện này mà làm loạn với ta?”
Hắn khẽ cười nhạo, lạnh lùng buông lời: “Chỉ là món trang sức nhỏ mà thôi. ”
“Bốp—”
Sở Lưu Huỳnh giận đến cực điểm, vung tay tát thẳng vào mặt hắn.
Phó Trường Lẫm nhất thời bị đánh đến quay đầu, kinh ngạc không nói nên lời. Sở Lưu Huỳnh tức giận đến cả người phát run, cố nén tiếng khóc mà trách móc: "Chỉ là một miếng ngọc trang sức?"
"Ta sinh non vào mùa đông, phương sĩ nói ta bạc mệnh. Miếng ngọc này là mẫu thân ta từng bước quỳ từ chân núi lên chùa Vân Đỉnh Linh Khê để cầu về!"
Phó Trường Lẫm chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy rõ trong mắt nàng tràn đầy thất vọng cùng bi thương không thể diễn tả.
"Ta chào đời vào đúng trận đại tuyết đầu tiên của mùa đông."
Nàng chậm rãi kể lại từng lần sinh tử mong manh suốt những năm qua: "Một tuổi trượt chân rơi xuống hàn đàm, hai tuổi trọng bệnh suýt chết, ba tuổi gặp bầy sói trong cuộc vây săn trong vườn..."
"Nhưng ta đều vượt qua được."
Hốc mắt nàng đỏ hoe, ánh mắt trong veo chứa chan tình ý ngày nào giờ đã cạn sạch: "Phương trượng nói, chỉ cần ta sống đến tuổi cập kê thì xem như đã qua kiếp nạn."
Sở Lưu Huỳnh lớn lên trong giáo dưỡng của hoàng thất, hành động luôn mang theo sự kiêu hãnh.
Nàng không cuồng loạn, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, từng chữ như xé ruột xé gan: "Ta đem miếng ngọc đã phù hộ ta suốt gần mười lăm năm này tặng cho ngươi, là mong nó phù hộ ngươi bình an, không phải để ngươi chà đạp."
Phó Trường Lẫm chỉ cảm thấy má đau rát, đau đến tận tâm can.
Hắn khẽ hé môi, lại không biết phải biện giải thế nào.
"Miếng ngọc này là mẫu thân ta đánh đổi nửa cái mạng để cầu được, từ khi ta sinh ra đến giờ chưa từng tháo xuống."
"Ta và ngươi quen biết gần mười hai năm, chỉ cần ngươi có lòng, lẽ ra cũng mơ hồ biết được ít nhiều."
"Là ta đã xem trọng ngươi rồi."
Sở Lưu Huỳnh khóc đến nghẹn ngào, men say cũng theo đó vơi đi, nàng không muốn đối diện với vị thừa tướng lãnh tâm lãnh tình này thêm nữa.
Nàng xoay người muốn rời đi, lại bị hắn nắm lấy cổ tay kéo về lòng.
Sở Lưu Huỳnh mơ hồ cảm nhận được trái tim hắn đập dữ dội cùng thân thể khẽ run gần như không thể nhận ra.
Dây dưa suốt tám năm, Phó Trường Lẫm chưa từng ở gần nàng đến vậy.
Nam nhân ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, thấp giọng ôn hòa gọi:
"Nhu Nhu."
Sở Lưu Huỳnh là tiểu nữ nhi nhỏ tuổi nhất của hoàng thất, dịu dàng đáng yêu, ngay cả giọng nói cũng mềm mại ngọt ngào.
Tiếng "Nhu Nhu" này, miễn cưỡng có thể xem như nửa cái nhũ danh của nàng.
Chân mày Sở Lưu Huỳnh khẽ nhíu, đang muốn thoát ra thì nghe hắn tiếp tục nói: "Ngọc bội đánh rơi, thật sự không phải ta cố ý."
Hắn dừng một chút, không chịu thừa nhận bản thân đã ngày ngày mang theo miếng ngọc ấy, chỉ chậm rãi nói: "Sáng nay vào cung xảy ra tranh chấp, ta nhất thời sơ ý đánh rơi chứ không có ý chà đạp muội."
Sở Lưu Huỳnh giãy giụa đẩy hắn ra, trong đầu hiện lên gương mặt mỉa mai lạnh lùng của hắn cùng câu nói như mũi tên xuyên thẳng vào tim: "Toàn là trò trẻ con làm màu."
Nàng cúi mắt xuống, lạnh nhạt nói: "Vậy có lẽ thừa tướng cùng miếng ngọc này vô duyên vậy."
Nắm chặt miếng ngọc bội dính đầy bùn đất, Sở Lưu Huỳnh không quay đầu lại mà chạy thẳng vào nội viện hoàng cung.