Phó Trường Lẫm lấy cớ rời khỏi cung yến, trên gò má còn in rõ vết tát đỏ rực, sắc mặt u ám như thể muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.
Phong Tử Chân đã sớm hoàn thành việc được giao, chờ sẵn trong phủ từ lâu. Vừa thấy hắn bước vào, y sững sờ một chút rồi ngay sau đó vỗ tay cười lớn:
"Cái tên tiểu vương bát đản nào dám chọc giận ngươi thế?"
Phó Trường Lẫm lập tức quét ánh mắt sát khí như dao qua y.
Phong Tử Chân tự biết mình lỡ lời, lập tức sửa lại: "Nhìn dấu tay tinh xảo gọn gàng thế này.. chẳng lẽ là... tiểu quận chúa?"
Phó Trường Lẫm ngồi xuống ngay ngắn trong thư phòng, bưng chén trà nhỏ lên. Nghe vậy, hắn nhướng mày một cái, xoay người muốn rút kiếm.
Phong Tử Chân nhanh chóng đè tay hắn lại, không sợ chết tiếp tục nói: "Thật sự là nàng?"
Y cực kỳ kinh ngạc: "Đó không phải là người ngày ngày nâng ngươi trên đầu quả tim mà che chở sao? Ngươi làm gì mà có thể khiến tiểu quận chúa tức đến mức này?"
Thấy Phó Trường Lẫm lại muốn rút kiếm, Phong Tử Chân vội ho một tiếng, xua tay nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh! Ta không phải chế nhạo ngươi, chỉ là thật sự tò mò..."
Phó Trường Lẫm nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Miếng ngọc đó... ta vô ý đánh rơi."
Phong Tử Chân trong lòng chợt lộp bộp một tiếng, vội vàng hỏi: "Miếng ngọc mà nàng ngày ngày mang theo, khắc hình vân hà phi tiên?"
Phó Trường Lẫm chậm rãi mở mắt, ánh mắt sắc bén: "Ngươi hiểu rõ quá nhỉ?"
Phong Tử Chân không rõ nguyên do: "Nàng coi nó như bảo vật, có ai không biết chứ? Nếu so ra, vị trí của miếng ngọc này trong lòng nàng cũng không kém gì ngươi đâu."
Phó Trường Lẫm không vui với sự so sánh này, nhíu mày, mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần.
Phong Tử Chân lại sốt ruột thay hắn: "Ngươi đã chọc nàng tức đến mức đó, còn trầm ổn được sao? Không sợ nàng nghĩ thông suốt, đi tìm người khác à?"
"Nghĩ thông suốt?"
Phong Tử Chân lập tức đổi giọng: "Ý ta là... luẩn quẩn trong lòng..."
Phó Trường Lẫm nhấp một ngụm trà, phất tay bảo Thẩm chủ bộ đang cầm kim sang dược lui ra, bất đắc dĩ nói: "Ta đã giải thích rồi nhưng nàng không muốn nghe."
Phong Tử Chân tận tình khuyên nhủ: "Tướng gia, đây là chuyện hôn nhân đại sự của ngươi, không phải chiến trường huấn binh, ngươi phải biết dỗ dành chứ!"
"Giống như miếng ngọc kia, ngươi chỉ ngày ngày đeo thì có tác dụng gì? Phải để nàng nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận được, lúc đó mới hiểu được tấm lòng của ngươi."
Hàng mi Phó Trường Lẫm khẽ run, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Phong Tử Chân lười biếng ngáp một cái, vừa ngẩng đầu liền thấy vị Phó đại thừa tướng thâm sâu khó lường này đang im lặng tính toán thứ gì, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Phong Tử Chân là con nuôi của ngự sử đại phu Hạ Duẫn, vì nhà họ Hạ mà nhúng chàm.
Năm đó, vụ án mạng ở phía Tây thành từng chấn động cả Thiên Hòa thành, Phong Tử Chân bị Hạ Duẫn đẩy ra làm kẻ chịu tội thay, may nhờ nhà họ Phó ra tay mới có đường sống.
Y là kẻ điên, những năm qua vì nhà họ Phó liều mạng làm việc, số vụ y nhận xử lý e rằng đủ viết thành hai bộ hình luật. Vậy mà y lại cố tình làm ra vẻ lôi thôi lếch thếch, nhìn thật sự chẳng giống một sát thủ.
Giờ phút này, y chỉ lo lắng vị chủ nhân của mình có ngày sẽ làm tiểu quận chúa không còn nữa, bèn hiến kế: "Theo ta thấy, tiểu quận chúa đã tặng ngọc bội có ý nghĩa phi phàm như vậy, chi bằng ngươi cũng lễ thượng vãng lai, nhân cơ hội này đem tín vật chủ mẫu nhà họ Phó tặng đi, cũng là cách tốt để giảng hòa với quận chúa."
Phó Trường Lẫm trầm tư một lúc rồi từ chối: "Không có hôn ước, cũng không có sính lễ, vậy thì không hợp lễ nghi."
Chờ đến ngày hạ sính, tặng cũng chưa muộn.
Phong Tử Chân thật lòng tán thưởng: "Ngươi thật sự trầm ổn."
Phó Trường Lẫm hờ hững liếc y một cái, nghiêm mặt nói: "Hôm nay ngươi vội vàng tới gặp ta, là đặc biệt đến để bỏ đá xuống giếng?"