Yến tiệc linh đình, Sở Lưu Huỳnh mỹ mãn uống hết ly rượu trái cây ngự ủ, liền tùy ý tìm cớ rời tiệc để hít thở không khí.
Phó Trường Lẫm từ xa nhìn thoáng qua, thấy nàng bước chân nam đá chân chiêu, loạng choạng đứng dậy rời đi, theo bản năng định bước theo.
Nhưng đồng liêu bên cạnh nâng thùng rượu đến chào hỏi, Phó thừa tướng nhất thời không thoát được, chỉ đành sai Lục Thập theo dõi nàng từ xa.
Trong cung, ngự hoa viên phồn thịnh xanh um, dù đã vào trung thu tháng tám nhưng vẫn có những loài hoa không tên nở rộ sum suê.
Gió lạnh thổi qua, cơn say cũng vơi đi không ít.
Nàng nghiêng người dựa vào bàn đu dây, nhắm mắt lại, để mặc gió lạnh lướt qua gò má. Đôi mắt ướŧ áŧ, tựa như khóc mà không phải khóc, làn mi dày phủ sương mù mờ mịt.
Sở Lưu Huỳnh khẽ chớp đôi mắt phủ hơi nước, khóe mắt thoáng thấy một bóng dáng áo gấm lóe qua sau hòn giả sơn, hành tung có phần khả nghi.
Bất giác, nàng nghĩ đến vụ án Định viễn hầu thông đồng với địch rồi tự cười nhạo bản thân quá đa nghi nhưng rốt cuộc vẫn không kìm được mà bước theo.
Sau hòn núi giả, chỉ có một đứa bé ngốc nghếch đang cúi đầu nghiên cứu thứ gì đó, tiểu hoàng tử Sở Đoan Ý.
Sở Lưu Huỳnh ngồi xổm xuống bên cạnh đứa trẻ, đưa tay vò tung mái tóc gọn gàng của tiểu hoàng tử.
“Nghiên cứu cái gì đấy?”
Sở Đoan Ý ngẩng lên, cười ngọt ngào, giơ miếng ngọc bội trong tay ra: “Tiểu Huỳnh tỷ tỷ, nhìn này, ngọc bội này hình như rất giống cái của tỷ.”
Miếng ngọc nhuận sắc, dù dính chút bùn đất vẫn không che giấu được phong thái ẩn chứa trong từng đường nét, mây cuộn trùng trùng, tiên nữ vờn gió, nhẹ bẫng như sương.
Rõ ràng, đây chính là miếng ngọc nàng từng đưa cho Phó Trường Lẫm.
Sở Lưu Huỳnh duỗi tay cầm lấy ngọc bội, trên bề mặt phi tiên phiêu diêu, tà áo rũ xuống lấm tấm ngân quang nhưng vết nứt chằng chịt trải rộng, hẳn là đã vỡ rồi được hàn lại.
Bỗng dưng, nàng cảm nhận được tác dụng chậm của rượu trái cây, đầu óc quay cuồng, căng trướng đau đớn, trái tim như có sợi tơ từng chút, từng chút một siết chặt.
Sở Lưu Huỳnh bật cười khẽ, thờ ơ dựa vào phiến đá lởm chởm, thở dài đầy ý vị:
“Đây đúng là cái ta đã vứt đi.”
Sở Đoan Ý thấy nàng phản ứng kỳ lạ, sợ hãi đỡ lấy bả vai nàng, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Huỳnh tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”
Sở Lưu Huỳnh nhíu mày, xoa xoa thái dương, lấy khăn thêu bọc kỹ ngọc bội, giọng nhẹ như làn gió thoảng: “Rượu này quá mạnh.”
Sở Đoan Ý nghĩ nàng lại uống quá chén, theo thói quen định đưa nàng về điện nơi nàng thường ở nhưng bất ngờ, Sở Lưu Huỳnh bỗng tránh khỏi tay cậu.
Nàng vốn sinh ra đã diễm lệ bức người, từ trước đến nay luôn mang vẻ phong tình kiêu ngạo.
Lúc này, môi đỏ thẫm, mắt phủ sương, đôi mắt đượm đầy ý xuân nhưng nàng lại vô lực, tuyệt vọng mà rơi nước mắt, giọng nói khàn khàn, u tối nỉ non: “Ta muốn đi hỏi hắn, ta phải tự mình hỏi hắn.”
Sở Đoan Ý tuổi còn nhỏ, trong lúc nhất thời lại không giữ được tiểu tổ tông đang say rượu mà nổi loạn này.
Lục Thập nấp trong bóng tối quan sát hồi lâu, rốt cuộc vẫn thổi lên chiếc cốt tiêu báo hiệu cho trạm canh gác.
Âm thanh của nó giống như tiếng chim hót.
Giờ phút này, men say bốc lên, đầu óc Sở Lưu Huỳnh mơ màng, nàng yếu ớt đáng thương lau nước mắt.
Phó Trường Lẫm xưa nay thanh lãnh, ít lời, đối xử với nàng thế nào thì với người khác cũng thế ấy.
Chỉ là ngàn lần không nên, vạn lần không nên... không nên coi tâm ý của nàng như một món đồ rách mà ném đi.
Nàng từ nhỏ được nuông chiều, xuất thân hiển hách, cha mẹ ân ái.
Mười bốn năm qua, nếm trải đắng cay, chịu đủ ủy khuất, tất cả chỉ là vì hắn.
Phó Trường Lẫm là người nàng đặt ở vị trí sâu nhất trong tim, dốc hết lòng yêu thương.
Nàng hiểu sự lạnh lùng vô tình của hắn, cũng hiểu hắn mang chí lớn gia quốc, là kẻ có mưu lược vô song trên con đường thượng vị.
Lạnh lẽo như vậy, nàng cam tâm chịu đựng.
Nhưng miếng ngọc bội lăn xuống bùn này, thực sự đã làm tổn thương lòng nàng.
Sở Lưu Huỳnh rưng rưng lau đi lớp bụi bẩn trên ngọc bội, tựa như nhặt lại đoạn chân tình bị hắn vứt bỏ.
Sở Đoan Ý theo sau, thấy nàng thất tha thất thểu lao đến Hải Thiên viên, lo nàng mất khống chế va chạm hoàng đế.
Cậu vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay nàng, cản lại mà khuyên nhủ:
“Tiểu Huỳnh tỷ tỷ, nếu tỷ xông vào như vậy, phụ hoàng chắc chắn sẽ trách tội.”
Sở Lưu Huỳnh không thể gạt tay cậu ra, đành mượn lực chống lên người cậu, “Ta không say.”